- BÙI ĐẠI DŨNG
Buồn
Buồn sao rơi rụng trăng tàn, Buồn còn vượt quá trăng ngàn bể dâu. Mặt trời cũng tích bể sầu, Mà Ngân Hà cũng đượm màu ưu tư.
Tôi đã đổi thay
Tôi đã đổi thay tôi đã sai, Đã nhầm từ tối tới hôm mai, Rằng cứ tuổi nhiều là đáng kính, Cứ danh hiệu lớn hẳn đức tài. Tôi đã thực thà giận và khinh,
Mẩu đất
Này anh bạn vừa tiện tay vứt bỏ Mẩu đất thừa sau khi vuốt chiếc bình Chút đất ấy công trời người nhào nặn Và sau hết kiếp đời ta để lại…
Ngựa gỗ thành Tơ-Roa
Kết thúc bởi cú lừa, con ngựa gỗ thành Tơ-Roa, Từ khởi nguồn hơn thua quả táo vàng danh hiệu. Ngựa với Táo chẳng có gì đồng điệu,
Nhớ NS Phú Quang
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi.
Thơ với thực
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ” Con thì ăn vạ cơm chờ chưa sôi. Cơ quan sắp tổng kết rồi, Vừa thi công chức, đứng ngồi không yên. Em cưới, mượn chị ít tiền,
Lái đò
Người sang về nhớ về sang, Lái đò chỉ nhớ mình đang lái đò. Chở đưa bao lứa học trò, Thuyền đâu bận nghĩ bận lo sang về. Khoan thai mưa nắng chẳng nề,