- NGUYỄN THÚY HẰNG
Đò ơi
Đò ơi vắng bóng đã mấy thu Mấy thu buồn tủi dưới sương mờ Bến cũ âm thầm xơ xác gió Sông xưa heo hắt mịt mù mưa.
Phù Vân
Biết rằng quả chín trái mùa Vươn tay ngắt lấy chát chua, muộn màng Biết rằng đã khuất đò ngang sao còn xuống bến lội sang một mình. Sông sâu sóng nổi, mây chìm
Cảm ơn
Cảm ơn trời đã sinh anh Cho em có khoảng chiều xanh dịu dàng Vần thơ lục bát đa mang Ru em sống giữa muôn vàn yêu thương.
Hôn
Xuân sang trời đất say nồng Nụ hôn thắm nở mênh mông đất trời Nắng hôn hoa thắm rạng ngời Mưa hôn lộc biếc nảy chồi mướt xanh Mây hôn núi ngủ hiền lành
Mệt mỏi lắm
Mệt mỏi lắm, ta chẳng cần người nữa. Hãy để cho ta được ngủ yên bình. Ta sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh.
Nhắn bạn
Xuân này bạn có về không? Ngã ba sông vẫn phập phồng sóng tan. Bạn về chớ tắt đò ngang Hãy xuôi đò dọc qua làng mà trông.
Tản mạn đêm trở gió
Thế là đã qua một đợt nắng nghịch mùa. Giờ đây làng quê nghiêng mình trong đêm trở gió. Buổi chiều hôm trước bầu trời lênh láng màu mỡ gà, mặt trời đỏ rực hắt lên những tia nắng chói,