- NGUYỄN VĂN THÔNG
Gió
Gió đi lang thang cuối trời để mây đứng đó chơi vơi một mình Gió đi vui thú… đã đành chơ vơ mây biết tự tình cùng ai
Mưa
Mưa làm sũng cả trời chiều hoa thơm không nở cánh diều không bay Thương người đương dạo cung mây bước bì bõm bước ướt giày ai hong
Tại sao mắt ở phía trước mặt
Có lần nghe hỏi tại sao mắt ở phía trước nhìn vào tương lai Thưa rằng Giời dặn muôn loài bỏ qua quá khứ nhìn hoài làm chi
Về quê
Về quê xa mấy cũng về… bờ tre, ngõ xóm, con đê, cánh đồng... Những gì của thuở lông nhông … không về mai mốt còn không … mà về
Về với biển
Yêu quá Biển ơi con đã về hòa vào muôn sóng hóa đam mê Con như hạt cát trong lòng Biển óng ánh ban mai vẹn ước thề
Tĩnh
Phật dạy chúng sinh phải tĩnh tâm Đời là bể khổ lắm gian truân Vô minh dẫn đến sân si hận Dụ dỗ người ta phạm lỗi lầm
Níu
Mây cứ lang thang nắng vẫn chờ Bầu trời bừng sáng cánh hoa xưa Lim dim mắt ướt hàng mi rợp Phượng chạy theo sau níu học trò