- Sáng tác mới
Ấn tượng thật khó quên: “Bùi Đại Dũng, một Tiến sĩ Kinh tế - Nhà ngoại giao - Người thầy giảng dạy ở một trường Đại học quốc gia, với hai lần đóng góp vào diễn đàn “Ra mắt sách” của “Nhóm Văn Búp” bằng tham luận, với phương pháp cảm nhận, phẩm bình, mổ xẻ văn chương khá tinh tế, lý thú.”...
Hoa tay là gì? Nó không chỉ là gờ, vân tay giúp ta cầm nắm vật, hay giúp ta thấm nước bọt và đếm tiền, hay giúp ta dùng nó để cảm nhận sự mịn màng của vật thể khác. Nó còn là thông tin về mỗi cá nhân. Nhiều lắm....
Ngày của cha, mà chưa có một bài thơ nào viết về cha, cũng thấy phần nào áy náy. Viết cho mình, cho người thì nhanh thế mà cho cha mình thì cứ ngắc ngứ... chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lạ vậy!...
Chiều nay se se lạnh, gió heo may mênh mang trong cái nắng hanh hao cuối mùa thu, Ngồi trong quán cà phê quen thuộc lặng nhìn dòng xe cộ giăng giăng như mắc cửi ngoài kia, từng dòng người hối hả ngược xuôi tất bật chạy theo những mục đích, ý nghĩ của riêng mình....
Vào những năm Đường Thái Tông ở Trung Quốc có một người tên là Lý Thuần Phong, người Ung Châu, tinh thông thiên văn lịch pháp, có thể “dự đoán cát hung” cực kỳ chuẩn xác, từng nhậm chức Thái Sử Lệnh....
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
Một dị bản vốn gốc từ thần tích kể rằng: Trương Ba là nho sĩ người đời nhà Lý, ở làng Liên Hạ (Hải-Dương). Trương Ba ở đây không đánh cờ với Kỵ Như mà thường đánh với Trang Ứng Long vốn là bạn cờ....
Ngày còn nhỏ hắn thường đi tàu thủy ngược dòng Trà Lý, ngược dòng sông Hồng để lên Hà Nội. Sông ngày ấy lúc nào cũng đầy nước và đỏ đục phù sa. Hắn nhớ để đi hết chặng đường khoảng 100km đường thủy là phải dậy từ 3 giờ sáng,...
Chiều thu sương như bột Vương giăng giăng khắp trời Sương thu lơ lửng mãi Lệ sầu chùng quên rơi Lắng đọng mãi trong tôi Câu hò ai tắt vội Tiếng chim chiều mỏi mỏi Tan lặng dưới sương chiều...
Trong mỗi bài viết, xác định được đề tài (phạm vi cuộc sống được phản ánh trong tác phẩm) và ý nghĩa tư tưởng (vấn đề được phát hiện thông qua nhân vật, sự kiện)... Một yêu cầu đặt ra với mỗi tác giả là nghệ thuật biểu hiện ? Làm thế nào để bài viết có được sự sinh động, hấp dẫn và giá trị đem đến......
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Sinh tại Làng Lác, xã Mê Linh, huyện Đông Hưng Thái Bình. Tốt nghiệp trường Đại học kinh tế quốc dân Hà Nội. Hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Đã sáng tác hàng chục ca khúc về quê hương đất nước, đặc biệt là các ca khúc về ngành nghề như Chứng khoán, Nông nghiệp, Lãnh sự, Xây dựng…....
Mẹ sinh con một đêm rằm Mái tranh nghèo ánh trăng đằm vành nôi Dịu hiền tiếng mẹ à ơi Ru cho con lớn tự hồi còn thơ. Bốn mươi năm đến bây giờ Vẫn mang tiếng mẹ ầu ơ bên lòng...
Có lần mình đọc được mấy bài viết, nói rằng hoa Sen trên thiên thượng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Màu sắc của nó cũng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Nó lung linh mỹ diệu phi thường. Đẹp nhất là hoa Sen màu vàng, màu của thiên kim, tinh khiết, với những vầng quang sáng lòa....
Tôi và em như hai giọt nước Treo so le, hai cọng rạ, mái tranh nghèo Thấp thỏm lo âu, trận gió buốt, giữa đêm thâu Vài chấm mưa phùn, thêm vào nằng nặng...
Mới gặp lần đầu mà con đã ước ao Xin cho con được là con của mẹ Cũng vòng tay ấm áp, dịu dàng như thế Bà ôm cháu vào lòng rồi cất tiếng ầu ơi....
“Đối cảnh sinh tình” hay “tự cảnh sinh tình” là việc tâm của chúng ta bị dẫn động khi đối mặt với một tình thế hay cảnh vật. Chúng cũng có thể đơn giản chỉ là một ý nghĩ, một lời nói, một ca từ, một câu thơ. Chúng như chất xúc tác, như muối rắc vào đầu ta, vào tâm ta, như nhắc nhớ ta phải ngoảnh......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 조강지처(糟糠之妻 - tao khang chi thê). Ở đây, tao khang - cám trấu, bã rượu, chi - của, thê - vợ. Cám trấu, bã rượu là những thứ thấp kém, vốn chỉ cho heo ăn, chỉ nhà nghèo lắm lắm mới dùng để cho người ăn. Tao khang chính là đại diện cho những gì khó khăn, khổ ải nhất. Vậy nên......
Tôi mang nợ chút nắng trời Vùi trong hạt thóc vàng nơi đồng nhà Chín mươi tư tuổi mẹ già Tôi đi bỏ đất làng. Và, em yêu Nợ quê một mái tranh nghèo Nợ mưa, nợ gió những chiều… thương nhau...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!