- Sáng tác mới
Có tiếng gọi ở rất xa Em chân trần giữa cỏ hoa bời bời. Có ngôi chùa vắng lâu rồi Phong rêu đã lạnh từ thời phong rêu....
Mấy nay nhiều chuyện tại sao thiên hạ thỏ cả, mình VN là mèo. Đa phần bảo vì bị sai phát âm, bởi "mão" gần với "mẹo", "mèo" nên lấy là mèo. Một số nói do so với thỏ, mèo quen thuộc với người Việt hơn....
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nỗi niềm nồng say, đắm đuối,...
À ơi ru ngọn gió đông Mẹ ru giấc ngủ say nồng con yêu Lời ru có tiếng sáo diều Người ru dưới mái tranh xiêu một đời Ngoài kia gió bấc bời bời...
Làng Thượng cây gạo đầu làng Tháng ba trời đất ngỡ ngàng đỏ hoa Thu từ tơ gạo bay ra Tên ai khắc gốc gạo già đã xưa...
Hôm nao gió mát trăng thanh Trống chèo tom chát bên đình chát tom Nguyệt cầm tiếng bổng tiếng chùng Mấy cây nhị kéo não nùng cò cưa...
Tháng Ba về, em có nhớ chăng? Hoa Gạo rực triền đê, cháy bừng bao kỷ niệm. Con sông quê, dải lụa mềm, uốn lượn. Cây Gạo quê mình, nhân chứng những lứa đôi....
Tháng Hai trẩy hội Chùa Hương Mang mang sương khói vấn vương gọi mời Hoa gạo chưa thắp đỏ trời Phất phơ lau xám, bời bời lộc non Trái mai môi đỏ như son Mơ chưa già, nhựa vẫn còn căng da...
Ðã thành thông lệ, tôi không nhớ rõ từ bao giờ, nhà tôi thường gói bánh vào sáng ba mươi. Sau bữa cúng tất niên, bố tôi xếp ba chồng gạch thay cho ông đầu rau rồi đặt thùng bánh chưng lên, chất củi gộc vào, lấy lửa từ cái đèn dầu trên bàn thờ châm bếp luộc bánh....
Mỗi khi cuối đông, mưa phùn, gió rét tràn về thì những sắc hoa đợi mùa xuân đã chúm chím nụ, lá non và lộc biếc mơn mởn. Càng giá rét nụ và chồi càng đẹp,như kiêu hãnh, như thách thức với đông tàn....
Sông Vàm Cỏ vòng cả hai cánh tay Ôm lấy Long An trong chiều nước lớn Bìm bịp mái Vàm Cỏ Đông khản giọng Gọi Vàm Cỏ Tây chim trống qua đồng...
Mở đầu “Khúc Tâm du” là một bài thơ thi sĩ Trần Huyền Tâm viết tặng cho người bạn thưở học trò khi chị mới tròn 15 tuổi nhưng thật thú vị thay “Tôi muốn” lại trở thành tuyên ngôn nghệ thuật của nhà thơ ngay từ buổi đầu cầm bút...
Lần đầu gặp nữ thi sĩ Trần Huyền Tâm, tôi ngỡ mình đã quen chị từ lâu. Chị dịu dàng, đằm thắm, khi nhoẻn cười, cả không gian chung quanh như bừng sáng. Ở chị, tố chất của một nhà ngoại giao kỳ cựu có thừa...
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì. Chẳng riêng gì một cánh thiên di Đón bước trăng vỗ về lối cỏ Sen khép vụ gửi tình hương ở trọ Cốm đằm mùa ngọt nếp ủ lời thơm....
Búp trên cành, những búp lá xinh xinh Ngày mới đến chợt mở bừng con mắt Vui như thể mọi hân hoan náo nức Cứ ùa về, cứ đến, tự nhiên thôi....
Rải xuống thềm xuân một chấm nhớ thăng tròn Một khoảng lặng mang tên màu nắng quái Một nốt huyền khoan tháng ngày mê mải Một móc đơn xa ngái bóng trăng gầy....
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Quê tôi đến gió cũng gầy Khói quanh quẩn bếp quen bay từ từ Nhà tôi cây bưởi lắc lư Bưởi bao nhiêu trái trầm tư như người...
Xuân chợt về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới Tôi gặp hoa, hoa chỉ cười không nói Cánh hoa nào vừa nở mới trong tôi?...
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!