- Sáng tác mới
Em mang nhiều vu vơ Trong chiều đông lãng đãng Màn sương chiều bảng lảng Đường chiều hương cỏ may...
Mát lành giọt mưa Lung linh tia nắng Nụ hôn ngọt ngào trải xuống Bước mùa theo gió ngân nga. Nụ hôn thiện lành trong giấc mơ đêm qua Có mùi hương của triệu bông hoa...
Trên thế giới, đã có ba nước từng mở trường dạy Viết Văn như Học viện Văn học Goóc-ki (Nga) – Bê-se (Đức) và Trường Viết văn Nguyễn Du của Việt nam. Nhưng, thực tình, không trường lớp nào trên quả đất này có thể đào tạo được nhà văn. Bởi, tài năng văn chương mang đặc điểm hết sức đơn nhất. Bởi, mỗi......
Gần 30 năm dạy học của tôi, bao thế hệ học trò đã chia xa như những đàn chim đã tung cánh bay vào với cao rộng cuộc đời nhưng cũng có em lại phải chịu số phận nghiệt ngã, đây thương cảm....
Đã có nhiều người hỏi tôi: Sao anh không sống ở Hà Nội mà viết nhiều về Hà Nội đến thế. Đúng thế! Hà Nội với tôi là những kỷ niệm khó quên của thời thơ ấu....
Ngậm ngùi nhặt cánh thơ rơi Thế nhân buông bỏ giữa đời cuồng say, Nồng nàn bé bỏng thơ ngây Mà sao cát bụi phủ đầy thân em...?...
Hẳn là Xuân chưa thể rời đi Khi mùa cứ níu chân mùa ở lại Khí an lành tịnh nguyên miền xa ngái Mây trong ngần, xanh theo mãi lên cao. Sáng ngọt ngào, Chiều đã bớt hanh hao Đêm lặng gió thoảng hương mùa cũ...
Bao ưu phiền mưa gửi lại nơi đêm Sáng Tháng Tư trong veo hơi thở Gió thanh tao mướt nụ hoa chớm nở Nắng khẽ khàng nhón bước nắng xuân lơi....
“Đối cảnh sinh tình” hay “tự cảnh sinh tình” là việc tâm của chúng ta bị dẫn động khi đối mặt với một tình thế hay cảnh vật. Chúng cũng có thể đơn giản chỉ là một ý nghĩ, một lời nói, một ca từ, một câu thơ. Chúng như chất xúc tác, như muối rắc vào đầu ta, vào tâm ta, như nhắc nhớ ta phải ngoảnh......
Tôi muốn viết về Châu La Việt với tất cả lòng kính trọng và ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ về tài năng, nhưng hơn hết là kính trọng, cảm phục tấm lòng cao đẹp của anh dành cho cuộc đời, cho gia đình, đồng chí, bầu bạn. Những ký sự chân dung nghệ sĩ trong “Giai điệu mùa đông” và“ Vầng mây trắng vẫn bay về”...
Đừng trách tôi khi nói về quê cứ kể mãi chiếc cầu tre nhỏ đến Thuận Vy bỗng lòng đầy nhớ chiếc cầu tre nối những vườn cây Nhớ vô cùng những năm tháng thơ ngây mỗi phiên chợ ra cầu đón mẹ thúng đội trên đầu nặng thế tay vịn cầu tay mẹ dắt tôi sang...
Cuối xuân thời tiết ẩm ương quá. Mưa vừa mới lây rây rắc bụi se se lạnh thế mà chỉ lát sau trời đã hưng hửng nắng, hiu hiu gió ấm. Thiên nhiên vừa nồng nàn tinh khôi vừa nhạt nhòa sương khói khiến cho lòng người lúc vật vã suy tư khi lại tĩnh lại trong trẻo ngây thơ như giọt sương mai buổi sớm. Chợt......
Người ta yêu hoa vì hoa luôn mang lại nụ cười vui tươi mà tinh khôi của mỗi sáng xuân nồng, cái sức sống mãnh liệt ấm nồng của trưa hè, cái đằm thắm của chiều thu đang chín, cái da diết dịu dàng của mùa đông... Ngắm hoa là biết lòng người tĩnh tại an yên, là thấy mùa xuân vĩnh hằng luôn ở bên. Cảm......
Có màu xanh thăm thẳm của đại ngàn Màu đỏ sậm đất bazan chung thủy Màu nhung nhớ của rừng đêm hùng vĩ Luôn trọn tình cùng phố thị Cao nguyên !...
Giữa những ngày đông giá, tiết cuối năm của miền Bắc, trời lạnh vừa đủ để cảm nhận cái rét món quà độc đáo của thiên nhiên ban tặng cho người miền Trung, miền Bắc. Kì lạ, nhiều loại hoa càng rét càng đẹp. Lất phất vài giọt mưa xuống là lộc cây, nụ hoa bừng lên. Sáng ra nhìn những giò phong lan,......
Anh có về Lễ hội Chùa Keo Qua mấy quãng đồng, bờ đê lộng gió ... Yêu lắm Thái Bình dẫu bao đời lam lũ Vẫn rộn ràng mở hội mỗi mùa xuân!...
Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi.....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 호마의북풍 - 胡馬依北風 - Hồ mã y bắc phong). Ở đây, Hồ - nước Hồ, mã - ngựa, y - dựa vào, bắc - phía bắc, phong - gió. Ý câu này là ngựa nước Hồ (胡) ngóng gió bắc. Đây là câu chuyện nói về con ngựa của nước Hồ, mỗi lần gió ở phương bắc (nước Hồ) thổi đến là nó lại nhớ quê mà hý da......
“Mây ngàn năm vẫn đợi” - Ngay từ nhan đề đã gợi mở một “cảm xúc vũ trụ”, một “nỗi khắc khoải không gian” đến kỳ lạ dễ khiến ta liên tưởng tới các tập thơ “Vũ trụ ca”, “Lửa thiêng” của Huy Cận - “Nhà thơ cổ điển nhất trong các nhà thơ Mới” (1930 – 1945) với “nỗi buồn vạn kỷ, nỗi sầu nhân gian” (Hoài......
Năm nay sắp cạn tháng Giêng mưa phùn mới bắt đầu lây rây rắc bụi. Mưa đậu giọt óng ánh trên dậu cúc tần vàng tơ đầu ngõ, long lanh như những hạt ngọc trời trên cành hồng đỏ thắm, lóng lánh đọng lại giữa chồi non lộc biếc. Cỏ hoa, cây lá thi nhau phơi màu khoe sắc, hồn nhiên hứng những giọt mưa ti li......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!