- Sáng tác mới
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Tuổi thanh xuân – tuổi của hoài bão ước mơ và khát vọng, tuổi làm nên những kỳ tích của cuộc đời. Ba chàng trai trẻ cùng chung niềm yêu thích thơ ca cùng lên đường ra mặt trận...
Sông biển ấy, Mây xưa này, Có nằm ngoài cõi phù sinh? Ai chợt tỉnh, Ai còn Mê, Có tiếng ai minh triết trong lòng lặng thinh? Thời gian trôi nhanh, Hoàng hôn trăng vừa lặn, Đã bình minh......
"Văn là đời - học Văn là học làm người". Chính xác nó là như thế. Văn là một từ thôi nhưng nghĩa rất rộng mà có khi cũng rất nhỏ bởi nó phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảm xúc của mỗi cá nhân…...
Em nói rằng em rất thích anh Không tin, anh mới hỏi thật tình Thích anh, thích thật hay cảm tính hoa lá, qua đường, chuyện gió trăng Em nói rằng em rất thích anh Da đồng, chân sắt, mắt chim ưng...
Xin gió đừng lắt lay, Xin mưa đừng mưa nữa, Xuân gần về đến cửa, Sao Đông cứ sụt sùi? Sao trăng suông chưa lặn? Sao mây trời chưa trôi? Sao bầy Dơi bỏ tổ Chưa về nơi quen nơi?...
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở......
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Mười tám tuổi rời làng ra thành phố Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê Nhà ống đã quen bưng kín ba bề Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài...
Anh biết những bài ca hay nhất Cũng chỉ gió trăng mộng tàn thu Và ngộ trên đời bao cái nhất Không là ảo ảnh cũng phù hoa…...
Em không tin mùa thu mơ đã chết Dẫu lá khô chạy vàng trước chân người Dẫu xa xanh đã lẫn vào xanh biếc Cánh cò theo mây trắng bập bềnh trôi Em không tin tình anh xa vắng thế...
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, tận nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi...
Tôi mê Lan quá, rồi Bà Mấy đêm mơ, ngỡ vợ là Hoa Lan Hôn Bà trong mộng lan man Ngỡ Hoa Lan nở ngập tràn trên môi...
À ơi đêm của hương cau Ướp trong lời mẹ thương nhau nhé người À ơi là miệng con cười Cho xanh chiếc lá, cho tươi cánh hồng Chim kia đừng ở trong lồng Thương cho vỗ cánh giữa đồng bao la...
Nam Định quê xưa mây trắng quá Thúng gạo bà tôi xốp như mây Chợ xa đường nhỏ mưa bụi trắng Váy đũi nhuộm đen trắng cỏ may...
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, tận nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi Tôi trong cuốn sách thế thời...
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Em không tin mùa thu mơ đã chết Dẫu lá khô chạy vàng trước chân người Dẫu xa xanh đã lẫn vào xanh biếc Cánh cò theo mây trắng bập bềnh trôi...
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, ở nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi...
Mỗi dịp đón Tết Nguyên Đán, chúng ta thường nhắc đến Tết xưa: "Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh" Tết ngày xưa là vậy đấy. Phải có đủ những vật trên thì mới gọi là Tết. Thiếu một trong những thứ này, hẳn là Tết xưa sẽ thiếu vui....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!