- Sáng tác mới
Ai rót mật vào Mười Hai thương nhớ Để ngọt ngào thơm lựng má ngày đông Vàng cứ mơ trên sắc cải hoa ngồng Xanh cứ thắm tới tận cùng mắt biếc....
Mấy ngày rồi, Mụ mong đứng mong ngồi hết đi ra rồi lại đi vào. Hai đứa con thì suốt ngày đòi mẹ quà, đòi ăn ngon. Mà giãn cách xã hội ba ngày mới được đi chợ một lần, tiền thì đâu có dư dả gì. Mụ gắt lên với lũ trẻ một cách vô cớ....
Lang thang cuối phía trời chiều Gió mây xé nát những điều mộng mơ, Trái tim đắp đập, xây bờ Sao giờ là một bến đò vắng tanh?...
Một cái cây lớn lên nơi hoang dã, dẫu gió thổi cát bay, dẫu mây vờn mưa vũ thì hoa vẫn thơm, trái vẫn ngọt, cây vẫn sống kiên cường giữa thiên địa mênh mang…...
Thu đã về bên ngõ Nhịp thở gió chuyển mùa Ngập ngừng gót sen nhỏ Tâm hồn thả gió mây Gạt mái tóc xõa bay Nụ cười buồn chợt tới Hồn bâng khuâng diệu vợi...
Ô này... hình như sắp mưa Gió vừa lạnh gió mây vừa đen mây Kiến đàn cõng trứng leo cây Ùng oang gọi bạn nhập bầy ùng oang...
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Như là muốn nói cùng tôi Gốc cằn cỗi thế, lá rồi sẽ xanh Quả thơm sẽ trĩu đầu cành Gió mây sẽ bớt mong manh. Hạ về !...
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Đêm cuối cùng ở bên nhau Mà mày ngủ sớm ơi là sớm Đêm xuống nhẹ như bàn chân nhón nhén Tao không dám trở mình, sợ mày ngủ không ngon...
Có một câu hỏi, con người đã và đang tồn tại qua bao nhiêu thiên kỷ trên trái đất? Văn học nghệ thuật cũng đã hiện diện qua bao nhiêu niên đại trước đời sống xã hội con người. Trong dài xa, trong biến thiên của vũ trụ rộng lớn, văn học nghệ thuật liệu còn chăng trên dặm dài đãi lọc?...
Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình“tuyển” về làm “một trại viên” dự lớp đào tạo, bồi bưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học trong tỉnh, tôi không bao giờ quên được hình ảnh......
Mỗi ngày ta đến gần ta. Mỗi ngày ta lại dần xa chính mình. Vốn mang theo dọc lộ trình. Ta “buôn” đổ quán xiêu đình chợ phiên....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!