- Sáng tác mới
Mong manh mùa thu Giữa phương trời xa lắc Anh đi Mình em Heo may lạnh lẽo Lá vàng trút gió Lạc lõng đêm Mỗi hàng cây góc phố...
Bỗng dưng Mỵ lắm chuyện. Việc gì Mỵ cũng xía vô, hết ý kiến rồi lại suy đoán, lại buồn phiền. Cứ như thể Mỵ đang muốn quản cả thế giới, vơ “chuyện của người ta” vào, để rồi lo toan, để mà giãi bày. Cái “bỗng dưng” của Mỵ thực ra là có nguyên cớ. Đó là Mỵ bị vướng vào nỗi niềm tâm sự của mấy đứa em....
Bất chợt gặp thơm lừng hương ổi Trong dịu dàng làn gió heo may Kìa lác đác lá vàng chao nghiêng ngõ Thu chầm chậm về gõ của nơi này Nghe dòng sông rì rầm như kể chuyện Chiền chiện ríu ran gọi bạn lưng trời...
Như vết chân cò trên bãi hoang mấy chục năm ròng mẹ lạc ngoài biển vắng lòng mẹ xót xa như cây cói dầm chân trong đất mặn nghe sóng xô, sóng xé quặn đau bờ Con chim còn có tổ nương nhờ con cáy, con còng còn có hang, có lỗ...
Ầm ừ biển hát trưa nay, Đá leo tít ngọn thang mây, đo Trời. Biển nổi giận, gió trùng khơi. Sóng lớp lớp, muốn chuyển dời Càn Khôn.Sang hèn, thân phận con con, Lên cao, liệu có vuông tròn, được chăng?...
Chiều hoang vắng, làn khói trắng, bờ đê vắng Nhà loang nắng, tường vôi trắng, mẹ xa vắng Tôi đi tìm mẹ của tôi, tôi đi tìm mẹ của tôi.......
Đức Phật giảng rằng: Trong hạt cát Có tam thiên, đại thiên thế giới Ta và em Những hạt cát nông nổi Mải mê luân hồi đắm đuối những cuộc chơi...
Có một lần kia Trang Chu mộng thấy mình là bướm Thế là phấp phới bay, bướm mà Tự mình thích chí lắm! Không còn biết gì Chu Bỗng nhiên rồi thức giấc Thì lạ lùng chưa, lại là Chu Không biết giấc mơ Chu đã làm ra bướm Hay giấc mơ bướm đã làm ra Chu?...
Anh Đào mong manh, Hoa Chuông trắng ngần Giai điệu thanh khiết Ướp vào lá xanh Tigon là tim Lửng lơ nhỏ lệ Nặng trĩu màu hồng Gượng cùng nhân thế Hải Đường kiêu sa Tràn căng, lộng lẫy Anh Túc run rẩy Trên đỉnh rét gào Cánh mong manh vậy Thèm muốn, khát khao...
Hôm nào em đến chơi Bụi mưa vương gót nhỏ Nép vào anh khe khẽ Tại mưa... em nhớ anh Đường xưa nay vắng tanh Thu ngang qua lối nhỏ Heo may về trên phố Gót giày theo lá rơi...
Tôi và em như hai giọt nước Treo so le, hai cọng rạ, mái tranh nghèo Thấp thỏm lo âu, trận gió buốt, giữa đêm thâu Vài chấm mưa phùn, thêm vào nằng nặng...
Sông Lam hay là sông Cả Hai sông cũng chỉ một dòng Vỗ về trong ta ký ức Bên bồi bên lở đục trong Bờ lau triền sông vẫy gió Gọi nhau về thuở mục đồng Bạn ơi bây giờ xa lắm Ai về thăm lại bến sông...
Dương Tử đương mùa dương liễu xuân, Hoa đơm sầu chết dạ văn nhân. Gió than vi vút lầu li biệt, Bạn đến Tiêu Tương, tớ tới Tần....
Nhắc đến Đồng Tháp Mười, người ta thường nghĩ ngay đến loài hoa gần như là biểu tượng, là nét đặc trưng của vùng đất này: Hoa Sen. Có lẽ, không nơi nào dễ dàng bắt gặp được hoa Sen như ở đây. Cây Sen mọc trong ao, hồ, trong cả ruộng lúa hay cặp những bờ kênh, cứ nơi nào có nước lấp xấp là......
Con lui cui cùng bóng mình mỗi tối Nén đơn côi, nghẹn lòng bức bối Hình ảnh mẹ… thoảng khói sương Lãng đãng những con đường…...
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
Bảy tỷ người, cõi nhân sinh Có ai còn giữ cho mình chút xưa? Tóc vờn, chân thả đong đưa Sóng Xuân đẩy gió, gió vừa đẩy em... Lạ lùng trong chốn bon chen Càng tốc độ, càng thấy quen, thấy gần...
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Có những lúc chợt thấy đời mệt mỏi Chỉ muốn được như sóng nước ngủ yên bình Hay se sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh…....
Càng suy nghĩ nhiều về cuộc sống, tôi càng tiến đến việc nhận ra vấn đề cơ bản: Sự khó khăn và khổ sở nhất đối với con người hiện đại là “sự lãng quên”. Có rất nhiều thứ chúng ta đã lãng quên. Giống như một vấn đề leo thang, sự lãng quên đã thấm nhuần trong con người......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!