- Sáng tác mới
Tím nhạt phôi pha má môi lợt lạt Dáng yếu mềm em gánh cả mùa xuân hạt mưa rơi tự trời cao chót vót Cơn gió giận hờn từ tít tắp mù khơi...
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng....
Có một dòng sông chảy không bao giờ cạn Nắng gắt gao, mưa đổ xói bờ Giông tố bốn mùa, thuyền đi, thuyền ở Nước vẫn dập dềnh, trong đục, nông sâu....
Tôi sợ dẫu chưa từng trải qua chiến tranh tôi sợ dẫu chưa từng đối diện với cái chết Sợ chiếm lĩnh toàn cơ thể buốt bàn chân buốt xương tủy buốt con tim Đổ mồ hôi đầm đìa Tôi bơi trong sợ hãi...
Ôi cái nóng có biết buồn không nhỉ Có biết thèm một biển mát bao la Có biết thương người miệt quê vất vả Có biết hờn mây rong ruổi nơi xa? Ôi cái nóng có biết thương mẹ cha Tóc trắng, lưng còng, bàn chân đi lật bật...
Có một nụ hôn thời thơ bé Mẹ thơm con vào má tròn đầy Con vội vàng đi, để rơi ngoài ngõ Mẹ dõi nhìn, đôi mắt giấu chơi vơi. Nửa cuộc đời con tìm về lối nhỏ...
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng Có nhà viên ngoại họ Vương Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung Hóa nhi thật có nỡ lòng Vương Quan là chữ nối dòng nho gia...
Tháng tư dịu dàng Hoa níu bàn tay Đường đi về chốn chân mây Gió xuân hây hẩy Hai người hôn nhau. Nụ hôn bay tới từng cao Chạm vào quá khứ...
Hồng đây mới thực là hồng Bao nhiêu nắng đổ cũng không vừa lòng Môi xòe, khoe nhị cong cong Vàng như rót lửa vào lòng đang sôi...
Tháng tư bồng bột ngây ngô lạ Chợt nắng chợt mưa chẳng nhớ mùa Như cô gái đang thì mười bẩy Nũng nịu hờn ghen bối rối lòng Tháng tư vội vàng nông nổi lạ...
Mây của trời chắc màu xanh lắm nhỉ Xôm xốp bồng bềnh theo gió chu du Chẳng nhớ nhà, chẳng biết khóc hu hu Vi vút từng cao, lang thang xứ lạ Đây thảo nguyên, đây trùng trùng núi đá Đây rừng già, suối bạc, nước long lanh...
Binh dị xinh xinh một góc phố Nắng sớm trong veo buổi cuối tuần Đời đến thơm tho, chuyện trò lớn nhỏ Gió mát lùa về, xanh mãi những niềm vui....
Có một cánh hoa vừa chào tạm biệt Chiếc hôn mềm như tia nắng sớm Hương hoa thơm vương vào cửa sổ Góc phố đông người, ai đó xôn xao …...
Chị là con bướm xinh Cánh mềm như hơi thở Mẫu đơn tròn bỡ ngỡ Đất yêu trời kết hoa ? Chị là cánh én xa Giấu mùa trong nỗi nhớ Góc vườn xuân đứng đợi Thơm dịu dàng phố trưa...
Munich đón tôi, Lớt phớt giọt mưa rơi Cong cong sợi nắng Thơm thơm khí trời Cây mơn mởn tươi Người nói cười nhè nhẹ Khẽ khàng, êm ả...
Thái Bình, quê hương tôi sau mười mấy năm gặp lại. Bỡ ngỡ, vui mừng khôn xiết. Những con đường mới mở lượn cong, mượt mà cho sức sống tỏa muôn nơi. Mặt đường mịn, chất lượng cao. Giữa hai luồng là những hàng cau, cao...
Cây đợi mùa Xuân mới trổ hoa Nắng đợi Hè lên mới chói lòa Mây đợi trời Thu bay trắng muốt Gió đợi đêm Đông để xuýt xoa...
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Vàng một thủa, tuổi thơ trôi vội vã Xanh một thời, nhung nhớ để trong tim Trắng một khoảng không, bồng bềnh mây ước vọng...
nước trộn mình trong mây gió xoáy đầu xuống biển mặt trời giòn trong cát trăng lửng lơ giữa trời tưới một màu xanh tươi dịu cơn nồng mùa hạ mát lòng người ... chốn trăng ......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!