- Sáng tác mới
Tháng ba về qua phố Dắt hương bưởi theo cùng Lung linh bông hoa nhỏ Cô gái cài tóc xinh Tháng ba về qua phố Hoa sưa níu chân người Trắng mềm như dải lụa...
Hoa Sưa lại trắng muốt đường xưa Tà áo nhẹ bay gió cứ đùa Hở mảng trời Xuân lung liếng quá Thôi đành nhắm mắt kẻo giời mưa...
Hy vọng Xuân này nhiều đổi thay Dồi dào sức trẻ đến từng ngày Cây vươn lộc biếc trời xanh thắm Giang cánh đàn chim thỏa sức bay...
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Thế là Mùa Thu đi Nắng vàng không còn nữa Cốm Vòng và Hoa sữa hẹn nhau Mùa Thu sau Trăng Mùa Thu đi đâu Không đậu trên khung cửa mon men từng ô nhỏ để cùng dòm thấy nhau...
Giữa dòng đời mải miết Bất ngờ chạm sắc Thu Lòng quên đi mỏi mệt Tỉnh thức những cơn mơ... Khắc khoải nỗi đợi chờ Sấu giòn môi ngọt lịm Em trong tà áo tím...
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Góc phố nào tiếng gà bỗng gáy ran, Xua cái lạnh, lá khô về cuối phố. Đất phương Nam cũng dậy mùi hoa sữa, Thương thương gió Tây Hồ, Thương nhớ đất Thăng Long... Tiếng gáy chưa tròn, ơi chú trống choai,...
Anh đi tìm trong sắc nắng mùa thu Đường Nguyễn Du ngập tràn hương hoa sữa Anh đi tìm, tìm gì không biết nữa Lá me vàng rơi nhẹ xuống vai ai...
Có một mùa hoa sữa Không ngạt ngào dâng hương Có một mùa gió đượm Quên đong đưa nắng đường… Những cặp mắt đau thương Cứ rưng nhòa bóng nước Ước gì lại thấy được Cá bơi đùa… như xưa!...
Đã thấy Mùa Thu trong lá thu Nắng vàng xuyên thấu mảng sương mù Tóc ai gói gọn hương hoa sữa Mang cả Mùa Thu vào mắt thu...
Hà Nội ơi Thu này lỡ hẹn nhau Ghế đá vắng nụ hôn gặp gỡ Hoa sữa vẫn ngọt ngào dọc phố Không gặp người hương bay về đâu Các chàng trai cô gái ra tuyến đầu...
Ừ, được nghỉ, thì thôi, cứ nghỉ Việc bù đầu xếp lại để tuần sau Đời dài lắm, chả cớ gì vội vã việc chưa làm, còn đấy, có sao đâu. Ừ, được nghỉ, thì thôi, cứ nghỉ...
Hoa Sưa, mới cũng là "Xưa"! Cố nhân dâu bể vẫn chưa từng già! Cuộc đời gần để rồi xa Thương rồi để nhớ bao la biển trời Cuộc đời nay khóc, mai cười...
Em xa Hà Nội vào một chiều đầy gió Công viên buồn phủ trắng sắc hoa Sưa Em xa Hà nội một chiều mưa Trời thiếu nắng, phố cũ buồn xao xác Hoàng hôn buông trong nỗi buồn ngơ ngác...
Tôi đếm từng giọt nắng Cuối ngày rớt trên vai Con đường nào chia hai Dòng sông không trở lại Ôi những ngày khờ dại Cánh diều hè đứt dây Tạm biệt những hàng cây Trong sân trường năm ấy...
Chiều nay em về trên phố Cây gạo cuối mùa nở hoa Hà Nội bây giờ xa quá Có Em ta thấy gần hơn Hà Nội chiều nay có mưa?...
Phố cũ xa rồi, phố cũ ơi Nhìn hoa Sưa rụng trắng trên đồi Công viên ngày ấy chìm trong gió Có người hờ hững với hư vô......
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai mình từng bảo, ở đời chia buồn mới dễ, chia vui là khó con ạ, vì sự ghen tị khi người khác vui hơn, thành công hơn, giỏi hơn nó tự nhiên như cây gai đã mọc sẵn. Mình khi đó không để ý điều cô bảo cho lắm, trong đầu toàn công thức để mà còn thi cử....
hoa sưa nở ta lại trở về vườn trường trắng tinh một màu hoa trắng mưa bay trong gió bay hương bay trong vắng lặng ngày ta trẻ mắt trong nắng đong đầy...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!