- Sáng tác mới
Tôi kể cho Chị Hai nghe về một giấc mơ. Tôi thấy tôi ngẩn ngơ trước một ngã ba đường quê, không biết rẽ lối nào để đi đường tắt qua xã Đông Xá đến xã Đông Cường - nơi có Trại giống lợn mà Chị Hai đã làm việc 10 năm....
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
Từ khi ta yêu nhau Em chợt thành người khác Khi vui cùng náo nức Lúc buồn cùng lặng yên. Hình như mình có duyên Hình như mình mắc nợ...
Chiến tranh chen vào ấu thơ Con trú ẩn đạn bom nhiều hơn chơi ú tim với bạn Cha cứ đi xa, dài dài năm tháng Lần gặp cuối cùng … còn đó… nụ hôn!...
Trong lịch sử phát triển dài lâu và liên tục, có lẽ, trên thế giới hiếm thấy một dân tộc nào lại có một thời đại thi ca cao vọng và sang trọng của các thi sĩ từ bậc đế vương đến nhiều tên tuổi trên các lĩnh vực đời sống xã hội ở nhiều triều đại như đất nước Việt Nam....
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Trên thế giới này, người giàu có nhất, thường là người vấp ngã nhiều nhất. Người có thể thành công là người mỗi lần vấp ngã, không chỉ có thể đứng dậy, mà vẫn có thể kiên trì tiếp tục bước đi....
Ơi cái thằng Kỷ Sửu của mẹ ơi Con là chú Trâu Vàng hay Trâu Sứt Mới trong bụng mẹ thôi con đã nằm ngôi ngược Năm tuổi đầu con “náo loạn thiên cung”....
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Vầng trán bà giống như bãi biển Mỗi nếp nhăn là con sóng không tan Mà mỗi nếp nhăn là dấu ấn một lần Bà chịu đựng gian nan mất mát...
Tôi thao thức trong đêm Nghe vườn cây sinh nở Tiếng gió như nhắc nhở Cây không ngủ bao giờ Quanh vườn bao tàu chuối Bao cành cây vươn xa Những cánh lá đã chở Biết bao mùa trăng qua...
Khi con viết thư này gửi ba Xung quanh con nắng vàng rờ rỡ Sóng biển cứ cồn lên nỗi nhớ Về nơi ba, một dải biên cương Thấy không ba, lửa trại rực hồng Tiếng trống ếch rung rinh màu nắng...
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Đọc gần năm chục bài thơ của Hồng Oanh trong tập “Hoa nở không mùa”, một cảm xúc thật khó tả, bồng bềnh như trận gió đầu tiên của mùa về sau những ngày dài khao khát bừng lên. Quen quen lắm mà lạ lạ thường. Thơ Hồng Oanh không màu mè, kỹ xảo; nó thật thà, thắng thắn một cách cương trực; nó sừng sững......
Chiều 23/7/2016, từ Phước Long, Bình Phước, tôi tìm về Sài Gòn thăm chú Nguyễn Khoa Đăng, một nhà thơ, nhà văn, nhà biên kịch và còn là nhà luật gia nổi tiếng nữa. Ông là người thầy ân cần, đặc biệt của tôi ngay từ thuở thiếu thời....
Cuộc sống thì rộng lớn, mà trong đó lại có những niềm vui nho nhỏ. Như hôm nay, mình được tặng một chậu hoa nho nhỏ, mà nó làm mình như gặp lại bạn cũ, làm mình sống lại trong khoảnh khắc một không gian rất đỗi thân thương: căn bếp nhà mình những ngày xưa, trên bậu cửa sổ có những chậu nhỏ trồng chỉ......
Khi con hoang mang không biết hướng chân trời Không biết tự nơi nào mình tới Không biết vì sao cuộc đời có đắng cay, khổ ải Không biết vì ai con có mặt trên đời...
Vào những năm Đạo Quang và Hàm Phong đời Thanh, tiên sinh Ngưu Thụ Mai đảm nhiệm chức tri phủ Ninh Viễn. Ông là quan thanh liêm, chuyên cần và cẩn thận, thành tích chính trị nổi bật, dân chúng đều ca tụng. Bỗng nhiên một ngày xảy ra động đất lớn, nhà ốc toàn thành đều bị đổ sập, số người tử thương......
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Những bậc trí giả thường nói rằng: “Đời là bể khổ”, con người dù là ai cũng đều không thoát khỏi cái “khổ” này. Kỳ thực, nếu thay đổi cách nhìn, sẽ thấy rằng nó lại là thứ nguyên liệu tốt để tôi luyện ra một con người trưởng thành....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!