- Sáng tác mới
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Gửi về xưa chút heo may Dán con tem nhớ, nhờ mây chuyển giùm Lặng nhìn hồ nhớ biển xa Có con sóng cứ vỡ oà đêm đêm...
Em ơi! Đừng là mây Dẫu anh thành ngọn gió Hãy làm bông hoa nhỏ Trong gió cười rung rinh. Đóa hoa nhỏ xinh xinh Xuân về đang hé nở...
Những ngày nắng nóng như đổ lửa của tháng 5 âm lịch cũng là mùa thu hoạch lạc. Gần 5 giờ chiều cả nhà mình mới ra cánh đồng. Nắng vẫn gay gắt nhưng có gió mát và không gian thoáng rộng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với lúc nằm lì trong phòng điều hòa....
Những dịp về quê mỗi khi vãn cảnh chợ là nghe thấy những tiếng gọi chào từ tứ phía nào là Cậu ơi Chú ơi với những lời mời thưởng thức món bánh quê mà chúng đang bán ở chợ thì chợt lòng thấy cũng vui vui mặc dù ngồi xơi bánh nơi đây chả phải phong cách của tôi....
Bà chỉ khẽ mở mắt nhìn Dung. Dung lo vô cùng. Nhà chỉ còn mỗi Dung, mẹ đi làm từ sớm, chưa biết bà ốm. Cơn sốt kéo đến nhanh quá! Nó quẩn quanh bên bà. Thỉnh thoảng nó lại đưa tay đặt lên trán bà một cái. Trán bà nóng rừng rực. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý nghĩ....
Tôi ngạc nhiên nhìn nó kỹ hơn mọi ngày. Cái trán dô của nó lúc này như dô thêm ra. Mái tóc rễ tre đen rậm trông khỏe nhưng có vẻ nghịch ngợm. Nhất là đôi tay, đôi chân nó vẫn dài giờ cũng như dài thêm… Tôi ra vẻ nghiêm trang bảo nó...
Muốn không ra kẻ không nhà Người ta phải có đồng ra đồng vào Muốn không thành kẻ tào lao người ta phải có đồng vào đồng ra...
Để một bãi bồi trên sông Hồng trở thành một vùng quê giàu có xinh đẹp và trù phú là công sức dựng xây của bao thế hệ con người từ các cụ thời xưa những ngày đầu mở đất đến con cháu hậu thế ngày hôm nay. Khó khăn hơn cả là ở những ngày đầu tiên khi trên bãi là mênh mông toàn cát nước lũ ngập tràn......
Ba đi làm công nhân Vẫn có ngày chủ nhật Con đến trường học tập Chủ nhật lại về chơi. Chỉ còn mỗi mẹ thôi Suốt vụ mùa tất bật Không có ngày chủ nhật Ra đồng quên sớm trưa....
Đối với những người bị bệnh tật hành hạ đến mức uống thuốc thay cơm, bị đòn sấm sét của số phận giáng lên giáng xuống, tới mức như đã ở Địa Ngục thì chắc có thể thấm hơn cái chữ Chấp ở trên. Khi nằm trong tình trạng đợi chết, ta thấy rõ của cải, danh vọng là bùa Mê....
Còn hồi bé, mỗi khi hoa phượng nở cùng tiếng ve ran là bọn trẻ biết rằng sắp được nghỉ học. Quẳng hết sách vở vào một góc nhà rồi tha hồ chạy nhảy. Không phải (hay là không được?) học thêm học bớt gì cả. Với bọn trẻ như mình, hoa phượng không phải để ép vào trang vở, để mà mơ mộng, mà bâng khuâng....
Ở Tây Tạng, trong nhiều ngôi chùa lớn, người ta đều truyền rằng những vị thượng tọa sau khi chết có khả năng tái sinh trở lại để cầm quyền nơi ngôi chùa của mình như trước, hoặc giả tái sinh để thực hiện cho xong hạnh nguyện của mình. Sau khi những vị Lạt-ma ấy thác đi, thì người ta liền tìm kiếm......
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
… Trên đời này, dù là thánh nhân hay kẻ bất cơ, không ai có thể chọn được tổ quốc, quê hương, dòng họ, cha mẹ và ngày sinh tháng đẻ của mình. Đêm nay, nằm thao thức miên man không ngủ được. Trên đất khách quê người nơi xứ tuyết, ta bồi hồi nhớ về quê hương, về những kỷ niệm ấu thơ nơi làng quê thôn......
Trên thế giới, đã có ba nước từng mở trường dạy Viết Văn như Học viện Văn học Goóc-ki (Nga) – Bê-se (Đức) và Trường Viết văn Nguyễn Du của Việt nam. Nhưng, thực tình, không trường lớp nào trên quả đất này có thể đào tạo được nhà văn. Bởi, tài năng văn chương mang đặc điểm hết sức đơn nhất. Bởi, mỗi......
Vẫn biết, có cái Thời làm nên Đời. Và, cái Đời chứa đựng cái Thời trước bao nhiêu biến thiên dài dặc. Nhưng với ông, Nhà văn Bút Ngữ, một con người mang cái đẹp thời ấy, trên đời này, rồi sẽ còn mấy ai, gặp nữa?...
Gần 30 năm dạy học của tôi, bao thế hệ học trò đã chia xa như những đàn chim đã tung cánh bay vào với cao rộng cuộc đời nhưng cũng có em lại phải chịu số phận nghiệt ngã, đây thương cảm....
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!