- Sáng tác mới
Đêm Vu lan, ta lang thang Giữa vũ trụ, đơn côi, lặng lẽ Nhìn trời cao, thấy muôn vì sao Đâu Sao cha, đâu là Sao mẹ? Mà Sao con giăng khắp bầu trời?...
Lục bình kín phủ chuôm ao Sắc hoa dệt thảm phủ màu đất quê Nơi đây những lúc đi về trào dâng kỷ niệm si mê một thời...
Đất mỡ màng Vàng sắc lúa trĩu bông Những cánh đồng hát Bài ca Năm tấn Nắng xém trái bòng. Mưa dầm bước lấm Áo mẹ bạc sờn, mồ hôi đẫm lưng vai. Những cơn mưa lai rai Dầm dề mái tranh mòn trụi...
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Tương truyền rằng mỗi đứa trẻ khi chào đời đều được ban tặng một chén Ánh sáng hoàn hảo. Nếu biết chăm chút, từ chén Ánh sáng đó bạn sẽ mọc lên sức mạnh và sẽ làm được nhiều điều thật có ích....
Cá là một là một loài động vật mà ai cũng biết rằng hầu hết chúng chỉ có thể sống được trong nước và thở bằng mang. Rồng là một loài vật truyền thuyết mà dường như chúng có thể sống được bất cứ nơi nào, dù là trên không, dưới nước, thậm chí trong đất....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Khi một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác đang mở ra, đôi khi nó chỉ là hé mở nhưng cánh cửa mở đó luôn dẫn đến những điều tốt đẹp....
Bé thì học nói bi bô Lớn lên thì học nghe cho thật rành Về già ngồi nghĩ quẩn quanh Học cách im lặng cho thành lão nhân Vu vơ chắp nhặt đôi vần...!...
Khi tôi còn nhỏ, mẹ dạy rằng cần phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói; phải dành những lời tốt đẹp cho nhau, để con người được gần nhau hơn, vừa ý nhau hơn. Lớn lên, chăm đọc hơn, tôi biết đến nhiều câu ca dao nói về tài ăn nói, rồi nhắc nhở nhau khi nói phải lựa lời, cân nhắc ý tứ,...
Hàn Quốc có một bài hát tên Thất Giáp Sơn (칠갑산). Bài không dài, có 2 khổ, nhưng mà buồn, rất buồn. Buồn vì nó là tâm sự của một cô gái phải để lại mẹ già một mình mà theo chồng. Trên đường đi, đứng trên đỉnh Thất Giáp Sơn ngoái lại nhìn mẹ mà khóc....
Ngày đó tôi học trường làng, lần đầu khi được nhà trường gọi lên nhận thư do chú bưu tá mang đến, đọc tên mình ghi trang trọng trên giấy mời tham gia trại viết, với đứa trẻ chín mười tuổi hồi đó, cảm giác thật là “vi diệu”, theo ngôn ngữ bây giờ. Bởi sẽ được đi học xa nhà 2 tuần, tận trên tỉnh, được......
Cũng mười sáu tuổi, chị có vẻ lớn sớm hơn tôi, người dỏng cao, thân hình chị phát triển cân đối, phổng phao, đầy đặn và tròn lẳn là nét đầu tiên ai nhìn thấy dù thoáng qua đều đưa ra nhận xét về chị như vậy....
Lời hay (좋은 글) giới thiệu tự sự của một cậu bé mới lớn. Có nhiều thứ, lớn rồi mới thấy hóa ra là thế, là không phải thế. Lớn lên, suy cho cùng, nó là một quá trình, hôm nay ta luôn trưởng thành hơn hôm qua....
Kìa anh Bòng nhẵn thín Đầu trọc lốc bình vôi Lơ lửng mấy cậu Roi Miệng đỏ cười chúm chím Mấy chú Vải nghịch ngợm Buôn mình níu tay bà Chú nào cũng béo mọng Da đỏ vị phù sa...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Niềm vui không có men Mà làm ta chếnh choáng Lòng tin không năm tháng Mà đổi màu thời gian....
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!