- Sáng tác mới
Mình có là mảnh ghép của nhau không Mình đã ghép quên đời chưa được ghép Anh chỉ biết những tháng năm cách biệt Mỗi đứa mình đều giống một dòng sông...
Đã rất nhiều lần, khi xế nắng cuối một ngày thu, hay một sáng mùa đông trời mù bụi tuyết lất phất bay, cũng có thể là một trưa nắng đổ lửa giữa tháng bảy, trên quãng đường ra một nhà ga tàu điện,...
Em vẫn ví mình là dòng sông Cứ êm đềm nhẹ nhàng một dòng chảy Em nói anh như con đò nhỏ Cứ bồng bềnh trên sóng nước đời em....
Tôi muốn nói em là dòng sông Tâm hồn rộng như mênh mông sóng nước Tôi vẫn nhớ xưa em tuổi hồng Có một người ngơ ngẩn nhịp tim rung....
Có người nói “Thứ gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng… rất nhiều tiền”. Nhưng một lúc nào đó trong cuộc đời, người đó sẽ hiểu ra câu nói trên không đúng....
Một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa......
Mưa chừng không thấy mưa rơi Chỉ bui bụi trắng khoảng trời xuân sang Con sông lặng lẽ đầu làng Dắt cây lúa dựng phím đàn lên mây...
Tôi biết đến thơ chị Diệu Liên khi tình cờ đọc được bài “Tản mạn Tháng tư” trên trang Nhabup.vn, những vần thơ đầy chất nhạc reo vui, bừng sáng trong tiết giao mùa....
Cách đây không lâu ở một nước nọ, một trận cháy rừng dài nhất trong lịch sử đã thiêu rụi trên 8 triệu héc ta tài nguyên, nhà cửa và trang trại. Trong lúc hoạn nạn, người dân nước này tỏ ra rất đoàn kết,...
Cái đáng nhớ Cái nên quên Sao cho cuộc sống bình yên mới là. Chưa già rồi cũng sẽ già Rồi thì cũng sẽ lên bà lên ông... Cuộc đời như một dòng sông...
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
Một dị bản vốn gốc từ thần tích kể rằng: Trương Ba là nho sĩ người đời nhà Lý, ở làng Liên Hạ (Hải-Dương). Trương Ba ở đây không đánh cờ với Kỵ Như mà thường đánh với Trang Ứng Long vốn là bạn cờ....
Đó là một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa…...
Đọc truyện ngắn Sống Vì Người Đã Chết của nhà văn Hoàng Dự in trong tập sách cùng tên do nhà xuất bản Văn Học ấn hành năm 2005, tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về câu nói của một danh họa: “không có gì đẹp hơn bản thân lòng yêu quý con người”....
Ngồi bến sông La Nhìn nước, nhìn trời ... Nhìn một cánh buồm giương cánh như dơi Cánh vạm vỡ, gọi ngọn triều sóng bạc Đen rầm biển khơi Gọi mây đen ùn kín những chân trời....
Đêm Vu lan, ta lang thang Giữa vũ trụ, đơn côi, lặng lẽ Nhìn trời cao, thấy muôn vì sao Đâu Sao cha, đâu là Sao mẹ? Mà Sao con giăng khắp bầu trời?...
Thu về trong vắt một dòng sông Bờ đê mướt gió, áng mây hồng Nâng cánh diều nâng chiều thanh thoát Xanh sóng, xanh đồng, xanh thinh không....
Bắt đầu từ đó em ơi Hồn anh có một mặt trời là em Ngỡ ngàng bao cái thân quen Thẹn thùng giây phút đầu tiên trong đời...
Chia tay, hoa phượng nở. Rừng rực lời chia ly cháy đỏ sân trường. Dâng trong tôi nỗi nhớ niềm thương. Phượng cứ nở khiến hồn thêm khắc khoải. Chia tay, có bao giờ trở lại tuổi học trò trong sáng đáng yêu? Mái trường xưa tím mãi những buổi chiều, sân khao khát nhớ từng bước nhỏ....
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!