- Sáng tác mới
Hà Nội Hà Nội ngày Covid lá rủ nhau xếp hình bên góc phố Phố im lìm không một tiếng rao đêm Ve im chìm không một tiếng thở than Ừ lạ thật !...
Hành trình em đi Ký ức ngủ sau rặng núi Mờ xa mây vờn bay Mặt trời đỏ lựng Nhắc em Ta còn gì trao nhau Ta còn chi tiếc nuối Anh ở cuối con đường...
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Một mùi hương thoảng qua Thơm thảo quá Một làn gió vờn bay Em về đâu Tháng Mười Lá vàng rơi trên phố cũ Rưng rưng một chiều Thu rất thu …...
Thế là mùa đã thu sang Vàng tươi sợi nắng mơn man gió chiều Thế là Cúc đã nở nhiều Họa mi hát khúc yêu yêu ru tình....
Mùa hè rớt lại phía sau Chiều vàng tơ sợi nắng Chút mưa về giăng giăng Em chở mùa thu trên tay Chòng chành ký ức Ngày đón anh Phím dương cầm buông lơi...
Tháng Chín chùng chình qua ngõ Heo may đã trở mùa sang Ô cửa mưa rơi lất phất Màu đông như đã đến đây Bên thềm Hoạ mi cúc trắng Ươm mình khoe nắng vàng sân Em chờ anh về như thế ......
Sinh tại Hà Nội. Tốt nghiệp khoa Văn, đại học Tổng hợp Hà Nội. Hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Là tác giả của nhiều bài thơ, bài báo, phê bình văn học nghệ thuật....
Người vừa đến ta đã lại đi rồi Còn nỗi nhớ lọt vào miền xa thẳm Sân ga vắng tiếng còi tàu xa ngái Mênh mênh, mang mang một ráng chiều Ta sóng sánh soi vào đáy mắt Loang loang .. mưa thấm vào lòng đau !...
Em đi qua ngày không anh Nỗi nhớ trong veo đọng giọt vào đêm Cuộn mình chếnh choáng Mùa sang bảng lảng Men say. Em đi qua ngày không anh Nỗi buồn ở lại...
Em Chỉ có câu thơ ngổn ngang Không vần điệu Lạc trong những buổi chiều Không anh Em Chẳng biết vẽ lên mặt trời những sắc màu xanh tím Vì mặt trời thiêu đốt đêm đen...
Trăng Soi bước anh đi, về Bóng mây nằm nghiêng Nỗi nhớ chung chiêng Mùa về Ngưu Lang Chức Nữ khóc ròng Ngày tháng Bảy...
Em ơi tháng Năm Mưa màn mây bạc trắng Sen thắm đỏ mặn màu chiều vắng Giấc mơ trưa tan tác cả đêm hè Ta và em hai nhánh sông trôi Mải miết cuộn mình qua mùa giông bão...
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!