- Sáng tác mới
Cái mà gọi là mẹo xử thế, cẩm nang này kia dưới dạng danh ngôn thì nhiều và về cơ bản đều đúng cả. Mấy ông hay nói đạo lý rất thích dùng. Nói chung thú vị là danh ngôn và nhàm chán cũng là danh ngôn. Rất ít thứ đọc vừa đúng, vừa hay....
Tuổi đời đâu còn trẻ Lọm khọm bảy, tám mươi Bạn bè thì vẫn thế Cứ gặp nhau là cười! Chuyện nhà với chuyện cửa Chuyện con cháu trưởng thành Cả những bức xúc nữa Trút cho sạch sành sanh......
Vì sao người xưa nói rằng có Phúc Phận mới có Thọ, Phúc Thọ là quả của Đức. Chúng ta cùng tìm hiểu hàm nghĩa sâu xa này qua bài bình về Chữ "Thọ" trong văn hóa xưa của tác giả La Vinh. Cách đây đã lâu, nhân một học trò đi chúc thọ người quen, nhìn thấy bức trướng người ta treo trong bữa......
Tất cả mọi thứ tôi đang có hiện nay đều không phải của tôi. Chúng chỉ là thứ tôi mượn dùng khi còn sống. Chết là không mang đi được. Ngay cả cái cơ thể vẫn gọi là "Tôi" này cũng không phải nốt....
Vì sao khi tức giận Người ta hay nói to? Thậm chí còn thô lỗ Chửi mắng thật điên rồ... Là bởi vì khi ấy Tim họ ở ngoài thân Khoảng cách hai người ấy Không muốn xích lại gần......
Hôm nay, ta tìm hiểu chút tình báo, xem tình báo là gì. Thực ra, đây là kiến thức sơ đẳng đối với ai có học, hay hiểu về chữ Nho. Vì "tình báo" là từ chữ Nho - 情報 mà ra. 情報 (Tình báo), ở Việt Nam, nó là 1 từ ít được nhắc đến. Nếu có thì cũng rất ít, và rất hẹp. Người ta hiểu về nó như là 1......
Triều đại nhà Đường được xem là thời kỳ hoàng kim của lịch sử Trung Quốc, thời kỳ mà Trung Quốc là thiên triều hùng mạnh và lãnh thổ rộng lớn nhất thế giới. Đỉnh cao của Triều đại nhà Đường thuộc thời kỳ giữa “Thịnh triều Trinh Quán” (Hoàng đế Đường Thái Tông) và “Thịnh triều Khai Nguyên” (Hoàng đế......
Tôi tìm thấy sự an tĩnh, niềm hạnh phúc lặng lẽ mỗi ngày khi luyện tập lòng biết ơn. Lòng biết ơn sẽ kiến tạo, vô ơn sẽ phá huỷ. Trong cuộc đời có rất nhiều điều chúng ta phải biết ơn....
Mọi sự đều theo quy luật "Cái của Khi đó vốn chỉ là của Khi đó". Giống như sự suy tư của Khi đó không phải là khổ tâm của Bây giờ vậy. Nụ cười của Khi đó cũng chẳng phải là niềm vui của Bây giờ, nó chỉ có giá trị là một ký ức thuộc về Khi đó, Lúc đó mà thôi....
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Sinh ra để làm luật Mà còn thích làm thơ Khi cái đầu cần lạnh Trái tim lại ngẩn ngơ. Có phải là duyên nghiệp Trổ quả ở trần gian ? Mang cái danh “luật sĩ” Vẫn đa tình, đa đoan ?...
Tôi chuyển hết những gì từ trái tim tôi Sang trái tim em Người tôi yêu mến Những khắc khoải đợi chờ, những mộng mơ hò hẹn Những hạnh phúc dâng trào và những khổ đau...
1. Cuộc sống dù không công bằng nhưng dẫu thế vẫn cứ ổn. 2. Khi nghi ngờ, bước tiếp theo hãy bước ngắn lại. 3. Đời quá ngắn để lãng khí thì giờ cho việc ghét ai đó. 4. Không cần phải thắng mỗi khi tranh đấu. Hãy thừa nhận sự khác biệt của nhau và ngừng tranh đấu....
Mùa xuân đang về với Miền Đông Nam Bộ. Những vườn điều đã bắt đầu lác đác chín, quả đỏ, quả vàng xen lẫn những chùm quả còn non. Mùi hương điều hăng hắc, thơm thơm lan tỏa trong gió nhẹ. Lúc này, tiểu đoàn 168 giải thể chỉ để lại đại đội 10 bộ binh và C15 Đặc công,...
Nói hãy sống như nước, bởi nước đang chảy mà bị chắn là quay lại, bị vây thì dâng tràn mà vượt qua. Nước dù chảy nhanh mà không gấp, dù chảy chậm mà chẳng nóng lòng. Nước chẳng chọn nơi chốn, dù ở trước, hay theo sau vẫn luôn chảy cùng nhau....
Cứ vô tình mưa rơi triền miên Thời gian như nhớ lại như quên Không gian hư ảo nhoè trong nước Ly rượu lắc lư những giọt mềm Mũm mĩm Mùa Thu mũm mĩm em...
Hôm nay xin đừng là hôm qua Như hoa kia hôm qua còn là nụ Hôm nay bẩy sắc mầu đã nhú Để mai rực rỡ tươi hồng Ta hôm nay là hạt phù sa giữa sông Nhưng ngày mai đã bồi thành bãi...
Con về cùng ngọn gió Thoảng một cái rồi qua Chuyện trò còn dang dở Đã vội vã chia xa... Để rồi lại lo lắng Không ít nhớ và thương! Căn nhà lại trống vắng Hơn cả những ngày thường......
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Chẳng hiểu đêm nay sao khó ngủ, Tiếng ve ngân có dịu bớt hè? Chừng ấy năm, Ngỡ đời cứ lê thê. Chồng thư cũ, bỗng ùa về kỷ niệm... Nhìn chữ xưa, mà hồn luýnh quýnh. Đóa hoa nào, lóng lánh mắt ngời mưa?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!