- Sáng tác mới
Mẹ bỏ ra đi… qua hai mùa mưa nắng đã hai năm con vắng bóng mẹ hiền chắc giờ đây mẹ nguôi bớt muộn phiền bớt cong lưng cõng cuộc đời trĩu nặng.....
Còn mãi trong tâm tưởng Thời học trò mộng mơ Tiếng ve và hoa phượng Chia ly và đợi chờ... Có thể bạn đã biết Cũng có người thì chưa Tôi xin được mạn phép Kể chuyện ve thực hư......
Em ơi Ở chốn chơi vơi Chiều đi gặp tối Có người nhớ em Tóc em Đen đến cùng đen Mồ hôi em Chắt riêng em tận cùng...
Biết em đang giữa mùa thi Sớm chiều lúc nào cũng vội Bài vở từng trang tiếp nối Khuya về ấm bàn tay em Em biết quên đi màu xanh Khung trời phía sau cửa sổ...
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Xếp đôi sợi nắng ngọt ngào Trải cơn gió bấc len vào nhân gian Trong vùng ký ức miên man Mùa Thu đã cũ hoa vàng đã phai... Đông sang vặn vẹo hình hài...
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân. Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Ta lại say rồi ... hình như đời là những giây say là quên hết tháng ngày bên phút nhớ có lẽ say ta quên đi duyên nợ ta quên ta… trong một cõi đi về...
Giữa dòng đời mải miết Bất ngờ chạm sắc Thu Lòng quên đi mỏi mệt Tỉnh thức những cơn mơ... Khắc khoải nỗi đợi chờ Sấu giòn môi ngọt lịm Em trong tà áo tím...
Ngủ đi em ngủ đi em Tìm về khoảng lặng êm đềm bình yên Lãng quên đi những ưu phiền Tránh đi những thói nhiễu nhương ở đời Muốn là một ngọn gió trời...
Nam nhân chỉ muốn cơ thể nữ nhân thì chỉ là loại hạng ba. Nam nhân chỉ muốn trái tim nữ nhân thì chỉ là loại hạng hai. Nam nhân muốn cả cơ thể và trái tim của nữ nhân thì là loại hạng nhất. Còn nam nhân làm thoả mãn cơ thể và trái tim của nữ nhân thì đó là loại siêu hạng....
Nó giống như đôi mắt Băn khoăn nói điều gì Mối tình đầu qua đi Chỉ nỗi buồn ở lại Biết ở nơi xa ấy Người ta đã quên rồi Sao niềm yêu day dứt Thì thầm mãi trong tôi!...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
1. Xóa bỏ sợ hãi 2. Hãy nhiệt thành 3. Hãy phân tích, đánh giá 4. Hãy tư duy độc lập 5. Hãy hài lòng với thực tại 6. Hãy cười tươi tắn 7. Biết đam mê, đắm chìm vào gì đó. 8. Đừng nghi ngờ bản thân dù chỉ trong khoảnh khắc 9. Hãy vươn vai duỗi thân...
Hít vào, ta đang tồn tại Thở ra, nhịp đời thanh cao Hít vào, hoa đang kết trái Thở ra, hương chín ngọt ngào Hít vào, vòm cây lao xao Thở ra, mây đang cõng nắng Hít vào, tình đời sâu nặng...
Em muốn quên anh đi Phận em hồng nhan bạc Anh thương em làm gì Quên anh đi, quên đi Càng cố quên càng nhớ...
Đừng bao giờ hối tiếc Về bất cứ điều gì Xảy ra trong cuộc sống Nó không thể thay đổi Hoàn tác (undone) hay quên đi Bạn hãy nên coi đó Như bài học kinh nghiệm Để có thể bước tiếp...
Tôi đã đến Sa Pa một vài lần. Lần này, trong một phút “không tự mình quyết được”, tôi theo chân các nam thanh nữ tú của Xóm Chém Gió trở lại Sa Pa, với ý định sẽ lên đỉnh Fansipan nơi mà tôi chưa từng được đặt chân tới. Chúng tôi rời Hà Nội...
Cỏ non xanh sắc thanh minh Bao nhiêu kiếp trước của mình dưới kia? Tổ tiên chài lưới, tát đìa Ông cha dời núi cũng về nơi đây? Bỏ buông đồng dở luống cày Quên đi năm tháng những ngày đói no !...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!