- Sáng tác mới
Mùng 9 tết rồi. Đào quất đã hoàn thành nhiệm vụ quay lại kiếp luân hồi. Sáng nay, còn tấm bánh chưng của nhà gói lấy. Bánh ngon quá. Mùng 9 rồi vẫn dẻo vẫn thơm....
Năm nay vì dịch CoVid thực hiện giãn cách xã hội, sang đầu tháng Tám âm lịch đôi vợ chồng Ngưu Lang Chức Nữ mới được gặp nhau nên sướt mướt mãi. Gần đến tết Trung thu đất trời vẫn mọng nước, thỉnh thoảng lại đổ xuống đất lành một cơn mưa xối xả....
Mưa vẫn không ngừng rơi, Cứ trắng trời trắng phố, Gió đã thôi giận dữ, Bởi cây gần với nhau... Đèn hai hàng vẫn nở, Sáng vàng như lụa màu,...
Thu sang rồi bé ạ, hoa Cau đã lấm tấm rơi trắng trước sân nhà, hương Cau đã ngan ngát mênh mang lan toả. Lúa ngoài đồng đã mềm mại uốn câu, cốm mới đã dẻo xanh ngọt ngào thơm lựng từ tay mẹ, trong vườn thu đã dậy sắc hương bay....
Tôi là kẻ đi lại nhiều nơi nên cũng được thưởng thức ẩm thực ở nhiều xứ, riêng về bánh cuốn thì những nơi có tiếng như Thanh Trì, Vân Đình đều đã nếm cả....
Bước sang tháng Tám Chợt Thu đến rồi! Trái bưởi thì rám Má hồng lại tươi... Trong veo sắc trời Thơm lừng hương cốm Con gà mái đốm Bay ra khỏi chuồng...
Nam Định níu chân ta về Bờ bãi mom sông phẳng lặng Phù Long mùa này nước cạn Mưa bay vương trắng Đò Quan Đâu tiếng chuông chùa Cuối ngân vang Nhang đền Trần tàn cong đầu tháng...
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết....
Đi dọc chiều tháng Ba trong một không gian mênh mông hương Bưởi thấy lòng nhẹ nhõm vô ưu biết nhường nào. Đắm mình vào màu xanh đậm ngút ngát nồng nàn hương thơm, say mê lắng nghe tiếng chim hót, nâng niu chùm hoa Bưởi tinh khôi trắng muốt trong tay chợt nghe xốn xang một nỗi niềm diệu vợi. Ôi ngọt......
Sớm nay đi chợ, chị hàng cá vẫy vẫy: Có đặc sản đây em ơi! “ Đặc sản” hóa ra là mớ tép tầm một vốc tay đang nhảy tanh tách. Chẳng biết nơi khác thế nào chứ quê tôi phân biệt rõ ràng tép và tôm. Lớn lên đi học cứ tranh luận mãi về hai loại ấy nhất là những người bạn quê Hà Tây cũ....
Tôi có chuyến trở về thăm quê sau gần 40 năm xa cách. Cảm xúc dâng trào và bồi hồi khi chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Cát Bi, thành phố Hải Phòng. Chân vừa chạm đất,...
Thái Bình nổi tiếng với du khách gần xa nhờ món quà sáng quen mà lạ “Canh cá rô”, hay còn được biết đến với cái tên “bánh đa canh cá rô đồng”. Lạ vì cái tên rất gợi, với sự kết hợp của những sản vật không dễ kết hợp. Quen là bởi khi ăn, người ta cứ thấy hương vị này đã ở mâm cơm gia đình, và chúng......
Một mùa xuân nữa lại sắp về. Những ngày cuối năm này, công việc bận mải hơn và lòng người cũng bồi hồi nao nức nhiều hơn. Với một người xa quê đã lâu như tôi, cứ mỗi độ cuối năm, lòng lại bâng khuâng nhớ quê, nhớ về ký ức xa xưa đầm ấm ngọt ngào bên cha mẹ, họ hàng thân thuộc dù khi ấy, cuộc sống......
“Cùng em gánh nước cầu ao, Để câu lục bát rơi vào mắt nhau.” Bắt gặp hai câu thơ trong bài “Lục bát đêm trăng” trích trong tập thơ Hương Mộc lan (NXB HNV – 2014), tôi cảm thấy chạnh lòng, bâng khuâng chợt nhớ về hình ảnh những cái ao làng của quê hương....
Da diết chiều cuối năm Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh Chợt quay quắt buồn, thèm khát ngược về quê…...
Chị choàng tỉnh dậy giữa cơn mơ, mồ hôi vã ra ướt đẫm trên trán và cổ. Đưa tay vuốt gọn lại mái tóc, chị cố hình dung lại hình ảnh vừa gặp. Một cô gái có khuôn mặt đượm buồn, đội chiếc mũ tai bèo màu xanh lá cây bàng bạc, bộ quân phục phủ dầy lớp bụi đỏ. Hình như cô đi từ rất xa, rất xa tới tìm chị......
Đã lâu rồi quê tôi không có nước nổi. Tôi vẫn thèm nhớ, khát khao mong được trở về ngày xưa có những mùa nước nổi như một đứa trẻ dại khờ. Vâng, chỉ có những đứa trẻ dại khờ mới mong nước nổi....
Tôi có chuyến trở về thăm quê sau gần 40 năm xa cách. Cảm xúc dâng trào và bồi hồi khi chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Cát Bi, thành phố Hải Phòng. Chân vừa chạm đất, tôi đứng lặng nhìn bầu trời quê hương và nghe không khí lành lạnh thân thương của một chiều cuối đông đang thấm vào da thịt....
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Mặt trời dần lên cao, nắng rực rỡ nhưng không chói chang gay gắt. Nắng lấp lóa trên những vành nón nghiêng nghiêng, nắng long lanh lặn vào những giọt mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt ửng hồng của người thôn nữ, nắng lung linh tỏa sáng trong những ánh mắt, những nụ cười đằm thắm, nắng chìm vào những......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!