- Sáng tác mới
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Có một câu tiếng Hàn được cho là của Triết gia Michel de Montaigne, khá hay, không rõ nguyên ngữ là gì. 어느 곳을 향해서 배를 저어야 할지를 모르는 사람에게는 어떤 바람도 순풍이 아니다. Chẳng có cơn gió nào là thuận phong đối với người đang không biết phải chèo thuyền đi về đâu....
Vợ là đất, chồng là trời Chồng không bên vợ, trời chơi vơi trời Thiếu vắng chồng, vợ hụt hơi Thuyền không bánh lái biển khơi sóng dồi...
Không có mặt trời Trái đất ngủ quên Trong triệu năm băng giá Không có con thuyền dòng sông Ngủ quên Và tự xóa mình khi về biển cả! Không có người đi Con đường Ngủ quên Và cũng vào cây cỏ!...
Lái đò chỉ có mình tôi Một chiều bị lạc vào đôi mắt huyền Bến sông hắn với con thuyền Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi. Mắt huyền ghé lại làng tôi Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi...
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở......
Bỏ lại dòng sông cỏ lên xanh đồng Vơi đầy mênh mông, đầy vơi mây khói Bỏ lại gió trời cho ngày lặng gió Chỉ còn xác xơ cõi lòng hy vọng Bỏ lại em đi cô đơn trống vắng Đưa em sang sông trên con thuyền nắng...
Ai nói nhân gian không trong bể Khổ? Kiếp phù sinh ngắn ngủi, Ba vạn sáu ngàn lần, Mặt Trời rụng nở, Sóng Luân hồi ngơm ngớp lạnh tê tay......
Triều đại nhà Đường được xem là thời kỳ hoàng kim của lịch sử Trung Quốc, thời kỳ mà Trung Quốc là thiên triều hùng mạnh và lãnh thổ rộng lớn nhất thế giới. Đỉnh cao của Triều đại nhà Đường thuộc thời kỳ giữa “Thịnh triều Trinh Quán” (Hoàng đế Đường Thái Tông) và “Thịnh triều Khai Nguyên” (Hoàng đế......
Nền văn hóa 5000 năm của đất Thần Châu xưa ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Nó bao trùm và chi phối cả khu vực Đông Á với chủng tộc da vàng... Triều đại nhà Đường được xem là thời kỳ hoàng kim của lịch sử Trung Quốc, thời kỳ mà Trung Quốc là thiên triều hùng mạnh và lãnh thổ rộng lớn nhất thế giới....
Ngóng trông mãi tận cuối trời Bóng tà dương đã buông lơi xa mờ Lưới buồn giăng mắc thuyền mơ Neo vào quên lãng dại khờ trong nhau....
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Ta lại gặp nhau tại Quảng Yên Sông Chanh thơ mộng một con thuyền Chở bao kỷ niệm ngày xưa ấy Đi mãi lại về bến Quảng Yên...
Em có biết khi con thuyền rời bến, Sóng dập dềnh tấp nập mũi thuyền xô, Nhát đẩy cuối rồi chiếc sào gác lái, Giọt giọt vương trên lớp sóng lô nhô....
Chào ngày mới thật mới Lên thuyền rời bến Mê Theo dòng sen dẫn lối Ta về nơi biển khơi... Chẳng còn sóng luân hồi Chẳng chòng chành nghiêng ngả...
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như....
Thầy tôi chưa trẻ đã già Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi Da mồi, tóc tựa mây trời Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm. Thầy tôi sống chẳng màng danh Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười...
“Đường về” (*) xa thật là xa Vô vi mà lại rộ hoa Ưu Đàm Con thuyền Bát Nhã rẽ ngang Đậu trên Bến Giác xa làng vô minh. Ô hay cái thói hữu tình...
Đóa Sen nở giữa lưng trời, Cánh hồng thắm, nhụy vàng tươi, thơm lừng. Ong mang phấn nắng bay sang, Quả vàng lúc lỉu, mỡ màng quanh thân. Tít cao tấu nhạc, ve ngân, Đám mây trắng. Lặng. Tần ngần. Đung đưa ......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!