- Sáng tác mới
Truyện cổ tích hiện đại là một thể loại văn học có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố dân gian và yếu tố hiện đại. Các tác giả đã dùng hình thức dân gian để trình bày một vấn đề, một nội dung mới, hiện đại. Cổ tích dân gian là một dạng loại Folklore, là những sáng tác tập thể, thể hiện sự hiểu biết......
PHẠM VƯƠNG HÙNG Sinh năm 1964, tại Xã Thái Thượng, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình. Tham gia lớp Đào tạo bồi dưỡng thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức từ năm 1976-1979. Có nhiều tác phẩm in trong tập san Búp trên cành, Tuyển tập Thơ văn thiếu nhi......
Nào có ai khập khiễng thế ở đời Gà cứ gáy trước nghìn bình minh đỏ Biển cứ tan trong lòng mình sôi dữ Là mặt hồ con sóng cứ lặng im...
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật......
Cái lạnh này lại làm tôi nhớ cảnh người làng Hoàng Tường làm đồng. Mấy chục năm trước, cũng sống ở quê ít năm, chứng kiến cảnh mọi người dậy tù tờ mờ sáng, áo tơi, chân đất ra ruộng, mình thì vẫn co ro, oằn oài trong chăn. Đành là việc sinh nhai sinh kế, nhưng quả thật, sức chịu đựng, kiên trì của......
Rong rêu cũ đâu rồi Dấu gạch xưa nào thấy Cổ thụ già run rẩy Đón trò xưa ghé về....
Em đợi anh suốt những mùa xuân Sân ga vắng mưa phùn rắc khẽ Bước chân mùa kéo chuyến tàu qua Những nẻo đường quen, những miền đất lạ Những giao thừa không pháo không hoa...
Ta còn ta với đam mê Mực màu giấy Dó hồn quê trải lòng Bãi ngoài hoa cải vào đông Xóm trong rơm rạ đượm nồng heo may...
Buổi sớm nay Nắng đẹp đến xao lòng Tôi bỗng nhớ những ban mai thuở trước Một phần cuộc đời Có thể nào quên được? Lá me bay mát rượi cả sân trường...
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Nhiều người quan niệm rằng: Tự do - là được làm điều mình thích, như ý mình mong muốn, không có sự ràng buộc. Quan niệm như vậy vì họ cho rằng tự do đến từ cái bên ngoài - phụ thuộc vào sự phán xét của ai đó, nó không đến từ bên trong - do sự tự kỷ luật bản thân và giới hạn lương tâm của chính mình....
Lòng em rêu phong trong nỗi nhớ anh Thơ cạn nguồn trơ mòn như bờ đá Những điều thân quen chợt như xa lạ Đắp nửa chăn nào cũng thiếu lạnh một bên...
Rồi cuộc sống bận mải cứ thế trôi đi trôi đi, chúng tôi không có điều kiện về thăm lại chốn cũ nơi xưa. Nhưng cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi lại nhớ về làng quê nhỏ bé của mình, nơi đã giúp tôi cất giữ những tháng ngày thơ ấu thật đẹp. Và hình ảnh ngày đầu tiên đi học, hình ảnh người thầy đầu tiên......
Bản đồ nước mình viền một màu xanh Màu của biển, mặn mòi vị biển Con sóng táp bờ nhiệt cuồng thương mến Bờ cát mịn màng đợi sóng đến thương yêu....
Và cứ thế, cứ thế, tôi lớn lên sau chiếc yên xe đạp của thầy tôi mỗi tháng ngày. Con ngựa già mang tên “thiếu nhi” cứ nhẫn nại, miệt mài tiến lên, đưa tôi gần hơn cái đích cần đến thì tấm lưng gầy của cha tôi càng cong xuống gần chiếc ghi đông xe đạp. Một Tuổi Thơ Văn ngọt ngào, lấp lánh niềm vui......
Theo thống kê chưa đầy đủ, trong dân ca quan họ Bắc Ninh có hàng trăm câu hát mang âm hưởng Truyện Kiều của Đại Thi hào Nguyễn Du. Nhiều câu quan họ giữ nguyên cả đoạn thơ, cũng nhiều câu mượn ý mượn tứ trong thơ Kiều, song các nghệ sỹ dân gian đã thay đổi một vài chi tiết sao cho các câu Kiều mượt......
Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng. Trong phút yên bình hôm nay, không biết có ai, còn ai nhớ lại hay biết được những tháng năm khốc liệt, những đêm mòn chờ đợi với nước mắt, niềm tin, nỗi nhớ thương của những người đàn bà đi qua cuộc chiến...
Chén hết cả bình mơ, cả đội say lúc nào không biết. Nửa ngày sau, nó nửa tỉnh nửa mê bò dậy, kinh hoàng khi nhìn thấy bảy người anh em của mình nằm dài thườn thượt trên một cái giường, đầu quay vào trong, chân quay ra ngoài, mà chân đứa nào cũng bôi đầy vôi trắng xoá....
Này thao thức, Đã dặn đừng thao thức, Nghĩ ngợi gì, Đừng đổ hết vào đêm. Buồn vui gì Đêm cũng chẳng dài hơn. Không giờ là chuyển sang ngày khác....
Em là cô bé đi hái nấm trong rừng Choáng ngợp trước mùa thu rộng lớn Muốn ùa vào thu, mà sao lặng đứng Có điều gì tha thiết lắm ngân lên…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!