- Sáng tác mới
Cuộc đối thoại thứ nhất là giữa Hồn Trương Ba và Xác Hàng Thịt. Cuộc đối thoại thứ hai là Hồn Trương Ba với Vợ, với con Dâu, với cháu Gái. Cuộc đối thoại thứ 3 là với Đế Thích....
Em về ga nhỏ chiều đông Nhìn bàng trút lá nao lòng nhớ ai Cuối chiều một vạt nắng phai Đường hun hút gió, nhành mai nở vàng...
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Bắc Âu chiều đông em về đâu? Phố nhỏ mênh mông mùa đại dịch Đèn vàng hắt hiu chiều tĩnh mịch Đường thênh thang không một bóng người...
Một mùi hương thoảng qua Thơm thảo quá Một làn gió vờn bay Em về đâu Tháng Mười Lá vàng rơi trên phố cũ Rưng rưng một chiều Thu rất thu …...
Ta run rẩy trước khúc giao mùa đang tới vẫn khoác lên mình áo xanh xa sâu thẳm Ta lười biếng tìm bình yên nơi góc hẹp man mác bồi hồi theo từng nhánh cỏ may...
Anh đi tìm trong sắc nắng mùa thu Đường Nguyễn Du ngập tràn hương hoa sữa Anh đi tìm, tìm gì không biết nữa Lá me vàng rơi nhẹ xuống vai ai Anh đi tìm trong sương gió ban mai Bờ hồ Tây, hàng liễu buồn buông tóc...
Cầm vàng mà lội qua sông vàng rơi chẳng tiếc, tiếc công cầm vàng Giá xưa mình đừng vội sang thì nay đâu phải tìm vàng đã rơi... Thương nhau chín bỏ làm mười Chín không bỏ được thì mười sao nên....
Một nửa đi rồi còn một nửa Lá vàng rơi ngoài cửa tháng ngày vơi Một nửa anh đi đêm ở lại Một nửa em dư lẹm cả chân trời...
Nhớ Hà Nội một chiều thu lộng gió Heo may về xao xác lá vàng rơi Ngõ Tây Hồ văng vẳng tiếng à ơi Lời ai ru nồng nàn hương cốm mới,...
Mùa hè nóng nhớ mùa Đông Mai ngày rét buốt lại mong mặt trời, Mùa Thu ngại lá vàng rơi Mùa Xuân sùi sụt ướt ngồi không yên,...
Ở Châu Âu, hết tháng Ba, qua đầu tháng Tư thời tiết thật đẹp. Nắng vàng trải khắp nơi. Nhiệt độ trung bình trên 10 độ C. Cây bắt đầu xanh tươi trở lại. Cả cánh rừng mùa đông trơ cành khẳng khiu, sần sùi và nâu sẫm nhưng chỉ sau mấy ngày nắng ấm, cây đã đâm chồi nảy lộc......
Tôi trở lại nơi xưa Giữa buổi trưa đầy nắng Con đường trải sỏi vàng im ắng Trời trung du bình lặng Nỗi nhớ tuổi thơ náo nức tràn về Không gian như pha lê Tiếng chim vang rất xa lanh lảnh...
Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi.....
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Tôi yêu khoảng trống giữa rừng thông Khi sương chiều buông màu xanh phủ, Giọt giọt trên cành rơi xuống đầu không mũ, Ướt đầm đìa lớp lá vàng rơi....
Có một không gian luôn luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm hè tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày xanh rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời tươi!...
Thu qua rồi, ai có nhớ không, Lá vàng rơi, như tìm về một cõi Vệt nắng cuối trời như dáng ai mòn mỏi Đợi chờ ai trong nỗi nhớ hao gầy....
Có một không gian luôn luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm hè tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày xanh rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời tươi!...
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!