- Sáng tác mới
Biểu cảm hai bên mặt không đối xứng Bạn cảm nhận như khuôn mặt của người ấy “nặng” hơn sang một bên, biểu cảm này thường là dấu hiệu của sự giả tạo....
Để tìm hiểu xem một người có thích bạn hay không, hãy chọn một từ, cụm từ bất kỳ cô ấy/anh ấy hay dùng và mỗi khi cô ấy/ anh ấy sử dụng từ, cụm từ đó thì hãy nhìn họ, gật đầu và mỉm cười....
Một chút mưa rơi vào mát mắt, Một khoảng xanh như giếng thẳm giữa mây trời Một chút Hạ Huyền vàng rắc hơi hơi... Một chút cười, Chút long lanh khoé mắt,...
Mấy ngày rồi, Mụ mong đứng mong ngồi hết đi ra rồi lại đi vào. Hai đứa con thì suốt ngày đòi mẹ quà, đòi ăn ngon. Mà giãn cách xã hội ba ngày mới được đi chợ một lần, tiền thì đâu có dư dả gì. Mụ gắt lên với lũ trẻ một cách vô cớ....
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao. Giã nhà đeo bức chiến bào, Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu....
Xưa, có một người học trò nghèo nhưng học rất giỏi, được trên Thiên thượng chú ý, trong sổ thiên tào từ trước đã ghi cho anh đậu tiến sĩ, sau làm quan đến Thượng thư. Mệnh anh vốn đã định như vậy....
Cảm xúc chỉ là điều chúng ta lựa chọn, sao cứ phải để chúng dẫn đường cho lý trí và tình cảm chân thật. Có một đôi bạn thân cùng dạo bước trên sa mạc, họ đang nói chuyện rất vui vẻ thì xảy ra một mâu thuẫn nhỏ, dần dần càng trở nên gay gắt....
Sao người nỡ… bắn vào mặt hồ đang yên ả. Khi ban mai tươi trong, ngọn gió cũng rất mềm. Nắng non rạng ngời, sợi nắng cũng trinh nguyên. Con chuồn ớt rập rình,nhởn nhơ bầy cá....
Lập lời thề và phát lời thề thời xưa là một việc hết sức nghiêm túc trang trọng biểu đạt quyết tâm hướng về Thần linh thiên địa, thỉnh mời Thần Phật chứng kiến hành vi của bản thân mình, thiện ác thưởng phạt phân minh....
Đằm mình trong một sắc thu trong xanh, mát lành, dịu ngọt. Vây quanh mình là cả một mùa thu đang chín. Thu đang chín trong nỗi niềm sâu lắng ấy. Bỗng dưng thấy lòng tĩnh lặng đến lạ lùng. Như đã bỏ lại đằng sau những bụi bặm trần tục của ngày xưa tháng cũ. Một cảm giác thật mới mẻ, tinh khôi và ngọt......
Chừng 4, 5 tuổi gì đó, tôi được mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Ấn tượng về người ông trong tôi cho đến hôm nay vẫn không chút phai mờ. Tôi có đứa em con dì giờ là một doanh nghiệp, có bản lĩnh, có chính kiến và rất sắc sảo....
Mới sáng, mở mạng ra, mình bắt gặp những nụ cười rất tươi của các bé gái xinh như thiên thần rồi lại được đọc một đoản văn vàng như nắng trong giọt sương văn vắt lành lạnh hơi băng. Ước có cái Tâm thanh tịnh chẳng vướng hồng Trần như thế....
Tôi kể cho Chị Hai nghe về một giấc mơ. Tôi thấy tôi ngẩn ngơ trước một ngã ba đường quê, không biết rẽ lối nào để đi đường tắt qua xã Đông Xá đến xã Đông Cường - nơi có Trại giống lợn mà Chị Hai đã làm việc 10 năm....
Trong mỗi bài viết, xác định được đề tài (phạm vi cuộc sống được phản ánh trong tác phẩm) và ý nghĩa tư tưởng (vấn đề được phát hiện thông qua nhân vật, sự kiện)... Một yêu cầu đặt ra với mỗi tác giả là nghệ thuật biểu hiện ? Làm thế nào để bài viết có được sự sinh động, hấp dẫn và giá trị đem đến......
Đó là bức tranh vẽ tay trên giấy dán tường trang trí trong phòng Đại lễ hội của Salinda. Bức tranh thể hiện một cảnh dưới đáy Đại dương. Những san hô, những ốc sò, và trọng điểm là những đàn cá đang di chuyển. Vẻ mềm mại sinh động của từng con cá là tài hoa của bàn tay nghệ sĩ....
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi......
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Tôi ngạc nhiên nhìn nó kỹ hơn mọi ngày. Cái trán dô của nó lúc này như dô thêm ra. Mái tóc rễ tre đen rậm trông khỏe nhưng có vẻ nghịch ngợm. Nhất là đôi tay, đôi chân nó vẫn dài giờ cũng như dài thêm… Tôi ra vẻ nghiêm trang bảo nó...
Chiều tối, chúng tôi ra chơi ngoài bãi biển. Nắng đã nhạt, mặt biển chỉ còn đọng lại một lớp ánh vàng rất mỏng. Những con le le màu nâu sẫm đang ăn chụm lại thành từng đàn. Chợt thấy người, chúng bay lên chỉ để lại những tiếng kêu xao xác và những dấu chân xinh xinh in trên cát....
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!