- Sáng tác mới
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang......
Cái ngày trời và biển Chưa biết phải lòng nhau Sóng đâu biết xanh màu Dập dờn bên bờ cát. Rồi con tim chợt hát Lời yêu thương ngập ngừng Trời cao xanh vô chừng Nhuộm biếc ngàn con sóng....
Ngắt một giỏ phượng hồng Xẻ từng cánh thả xuống dòng hoài niệm Thẫn thờ rời xa bến Ta nhớ ta... quằn quại đến nghiêng lòng......
Có thể vì quá bận với tương lai Ta đã quên chính mình thời quá khứ Bởi không nhớ bao điều từ xưa cũ Ta ngu ngơ mê lạc chốn vô thường....
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Đã bao lần chúng con tìm cha Nhưng tìm mãi mà con chưa tìm được. Con khát khao, mẹ ngày đêm mong ước. Cha trở về quê mẹ yêu thương. Chúng con đâu có ngại những chặng đường. Dù xa xôi, con vẫn tìm đến được....
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Vầng trăng đêm dài tê tái Mỏi mòn ánh mắt bờ môi...
Khi cầm tập thơ Giọt nắng vô thường của Trần Huyền Tâm trên tay, không hiểu sao ngay lập tức tôi liên tưởng đến “tia nắng mặt trời” trong bài thơ “Và bây giờ là buổi tối” của nhà thơ Ý Salvatore Quasimodo, người đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1959:...
Mây chiều chầm chậm bơi vào núi Hương gió ngại ngùng lẩn quanh đây Tóc ai óng ả theo lòng suối Rót xuống dòng đời giọt men say...?...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Mây mỏi gối tựa lưng vào vách núi Tà Đùng nghiêng, xanh thẳm giữa nền trời Ảo mờ sương giăng bủa khắp nơi nơi Vầng gió mát đong đưa cười vẫy gọi......
Ngậm ngùi nhặt cánh thơ rơi Thế nhân buông bỏ giữa đời cuồng say, Nồng nàn bé bỏng thơ ngây Mà sao cát bụi phủ đầy thân em...?...
Mang nhan sắc Người đàn bà đau khổ Người đàn ông Bước vào trái tim mình Nắm bàn tay Người đàn ông rạng rỡ Người đàn bà Che khuất cả vầng trăng...
Sau mùa gặt, cánh đồng hoang Sau giàu có lá, bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực, mới là tài năng?...
Mình đã yêu gì, thì thường thích tìm hiểu kỹ. Một bài thơ, một bài hát, một bức tranh, một cái tên, dẫu chỉ là địa danh… Có loài hoa, mình mò mẫm đến tận xứ sở của nó để tìm ra manh mối, như hoa Tuy-lip của xứ Thổ Nhĩ kỳ (chẳng hạn)....
Sau mùa gặt, cánh đồng hoang Sau giàu có lá, bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực, mới là tài năng? Sau tròn, lá lúa vầng trăng Sau cay đắng ẩn lời răn thật thà...
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!