- Sáng tác
Đầu mày cuối mắt
Đầu mày đến cuối mắt thôi Mà sao cách cả khoảng trời chia xa Vẫn đắm đuối vẫn mặn mà Mắt trong mắt vẫn thiết tha nồng nàn Hàng mi nhẹ lướt mơn man
Về cùng con mẹ nhé!
Mẹ thì đã xa rồi, Đại dương cạn từ ngày ấy. Chiếc đuôi cá vật vờ khó quẫy, Tình thương bốc khói, Biển hết nhiệm màu. Ai bày đặt cuộc đời sinh nở,
Thuyền rời bến
Em có biết khi con thuyền rời bến, Sóng dập dềnh tấp nập mũi thuyền xô, Nhát đẩy cuối rồi chiếc sào gác lái, Giọt giọt vương trên lớp sóng lô nhô.
Thu lạnh
Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời Giờ xác xao co ro cánh rụng
Thường
Sáng cháo, trưa cơm, tối ngủ giường, Cháo thì một bát sớm tinh sương, Cơm trưa lưng bát, rau quả luộc, Cuộc sống may thay được chữ thường.
Về
Đời người chút thoáng hoa rơi, Mỏng như cánh mỏng, đầy vơi kiếp người. Tình kia rắc, thắm bời bời, Gió xuân thổi, lụa là rồi, bặt thơm. Đợi mùa sau, đào hoa đơm,
Sống
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân