- Tản Văn
Nghiệp quả ái tình
Tiếp tục các bài viết trước về hạnh phúc (mà tóm tắt là hạnh phúc vĩnh hằng chỉ có thể tìm thấy trong nội tâm của chính mình), mình viết tiếp một bài dành tặng riêng người THỰC SỰ HỮU DUYÊN VỚI CHÁNH NGỘ.
"Tuổi theo mùa đi mãi..."
Cuối tháng mười, nắng vẫn vàng, gió se se lạnh, rồi hanh và khô ran rát... Buổi giao mùa thường bất chợt, thường vô lý và vô tình thế. Mùa mới đang về mà. Mùa mới về, mình có gì mới theo không? Chẳng biết nữa, cũng chẳng cần biết, mà biết cũng chẳng để làm gì!
Mưa rơi một miền miên man
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai mình từng bảo, ở đời chia buồn mới dễ, chia vui là khó con ạ, vì sự ghen tị khi người khác vui hơn, thành công hơn, giỏi hơn nó tự nhiên như cây gai đã mọc sẵn. Mình khi đó không để ý điều cô bảo cho lắm, trong đầu toàn công thức để mà còn thi cử.
Đón đợi mùa xuân!
Bể dâu không nhất thiết là chiến tranh, đôi khi chỉ là những biến động đủ để lòng người tỉnh ngộ. Trải qua một cuộc bể dâu, chứng kiến sự vươn lên vượt qua vất vả, chứng kiến sự chuyển đổi trước mọi khó khăn,
Quy luật
Khi Quy luật xảy ra, đã gọi là quy luật - đó sẽ là việc không thể không xảy ra - không thể tránh khỏi - và dù có biết bao giải thích thì cuối cùng vẫn không thể khắc phục trong lần tiếp sau
Cậu bé đó
Ví như sự biết ơn cần thể hiện bằng hành động, ví như trong cuộc sống hãy lựa chọn những người chân thành, có tri thức và không cư xử bạo lực, không hành động ích kỷ, cũng đừng tham lam những đồng tiền không phải của mình, vân vân và mây mây.
Tiêu tiền cho người chết hay tiêu tiền cho người sống
Bài này ban đầu mình định đặt tên là Nhà Thờ hay Nhà ở. Nội dung sẽ có nhiều đụng chạm, có lẽ có thể gây nhiều bức xúc, rất mong người đọc có thể bình tĩnh, đọc và nghĩ về cuộc sống, không chỉ của mình, của người thân hiện đang ở quanh mình, nghĩ về những cuộc sống hiện còn éo le khác, để đạt được thấu hiểu với những điều mình sắp kể.