- Trang thơ
Người ấy
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì
Đồng Lộc ngã ba đường
Khuôn viên dấu tích ngã ba Đồng Lộc mắt đất đai chưa khép kín hố bom như mắt mười o nữ xung phong nghỉ giữa buổi chạnh lòng hậu thế , Xe lướt qua xin ga chậm, bấm còi khe khẽ
Chân dung mùa nắng
Phơi dưới nắng tháng năm cong vênh mặt Hạt thời gian tách vỏ cựa mầm Trong lòng đất ve sầu nằm đợi mười bẩy năm Đủ tiết khí bay lên tấu bản tình ca định mệnh
Đợi mong manh
Đợi hôm qua Mưa phùn không trở lại Sau lưng ta Người lỡ hẹn chưa già Trước mặt ta Nắng ngang mày mùa hạ Ngày vừa may Manh áo lụa gió bay
Ở đâu và ở đấy
Chồng ở đâu thì vợ nên ở đấy Như đói cần ăn, khát phải uống ngay Có gã đàn ông nào không mê gái Rượu đàn bà chưa nếm đã ngất ngây
Trắng mắt
Bên cầu ao hay ven sông nước lặng bao giờ cũng có đàn cá trắng mắt dung giăng dung giẻ đung đưa nhún nhẩy. Trắng mắt chỉ bằng que diêm nhưng thân dẹt trong suốt như pha lê. Đôi mắt to bất thường có vành khuyên trắng bạc lấp lánh đẹp miên man.
Hẹn
Biết anh đã có vợ rồi Gặp anh trống ngực từng hồi xuống lên Nhủ lòng mình, cố mà quên Đêm không ngủ được tắt đèn tụng kinh Tình ơi, khốn khổ là tình Sao không ai khác mà mình, mình ơi