- Trang thơ

Nợ
Nợ cái thời nghe gọi là đi Chẳng biết điều gì phía trước Biển mênh mông Bảo nhẩy xuống được Thế là Ùm Đánh nhau xong Bảo lên rừng bới cái lum xum Thế là Gật Đào mãi, mò mãi không ra gì sất Mới biết là Ngu


Thu muộn
Giờ này năm ngoái thu qua rồi Năm nay vẫn đó nắng vàng tươi Cúc vẫn nồng nàn trên vạn nẻo Gió vẫn quẩn quanh níu bước người


Cuối hạ
Hình như là cuối hạ rồi Ngày chang chang nắng đã vời vợi xa Phượng thì đã cạn mùa hoa Vẳng nghe chỉ tiếng ve và sấm ran Sông thôi nước lũ bờ tràn Triền đê nở tím bạt ngàn cỏ may


Em về trong thu
Thu quét nắng bên thềm Ngõ vắng êm đường thơm lá rụng Em rón rén về Để tiếng giao mùa Vỡ vụn dưới bàn chân Như trái tim anh Òa trong nỗi nhớ Như bàn tay anh


Con cừu
Lông dài lại cắt trụi đi Lặp đi lặp lại làm gì thế a Lông đem dệt thảm trải nhà Làm khăn quàng cổ mấy bà trung lưu.


Tiễn một chuyện tình
tiễn một chuyện tình như tiễn lá vàng rơi... gió lung lay giữa mảnh đời đơn độc cây tiếc nuối run run nghèn nghẹn khóc thương lá xa cây phiêu bạt chốn phong trần


Đen Trắng
Trắng nhìn như kiểu bôi vôi Đen xem ra giống nhọ nhồi xi xoa Muốn trong thì gạn đục ra Sáng từ sâu thẳm lòng mà sáng lên.
