
- Trang thơ

Biết!
Chiếc lá vàng cọng gãy quá nửa rồi Còn chút xíu bám hờ vào thương nhớ Con sợ lắm gió thời gian khẽ thổi Lá vàng bay về phía mặn lời
Diêu bông
Trăng rằm rơi xuống sông sâu Có người đi mãi, để sầu cho ai Người đi tận cuối sông dài Để người bên bến cắm sào chờ trông Chờ ai năm vụ trầu không
Dòng sông và khoảng trời
Tôi đã có một khoảng trời màu tím Sống cùng em trong man mác nỗi buồn Chiều buông xuống trên dòng sông lặng lẽ Phút chạnh lòng nghe em hát" người ơi" Tôi trở về thị xã chiều mưa
Nhớ mùa thu
Thu vừa chớm nhẹ như làn gió thoảng, Giọt mưa ngâu ngậm ngùi rơi lãng đãng. Mấy khóm cúc quỳ chúm chím đơm bông, Một sắc vàng mờ ảo giữa hư không... Mà mê đắm tận cõi lòng đến thế..!
Trần Mạnh Hảo
Hối lộ xã chín con gà Được mặc áo lính rồi ra chiến trường? Mặt trời vùi hố văn chương Mượn tia chớp đất nhóm nguồn thơ ca? Mở mắt chữ kẻ mù lòa Gỡ ngu đần lũ tưởng là văn nhân?
Dạy dỗ
Hai ông giáo già cà phê Bao năm chẵn lẻ đi về có nhau Dỗ trẻ dại bạc cả đầu Tự dạy mình thuộc lòng câu ân tình...
Hàng rào
Tuổi thơ Theo ông và cha ra miễu làng rước tổ tiên về ăn Tết Con tung tăng chân sáo Trung niên vẫn chiều cuối năm nhưng bước chân nặng hơn



