- PHẠM MINH CHÂU
KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Buổi đầu tôi đi gặt
Tôi là con út. Bố tôi và các anh, các chị đều đi công tác xa, chỉ còn mẹ tôi, tôi và anh Hùng ở nhà. Ở nông thôn nhưng tôi được cưng chiều và sống như các bạn ở thành phố. Sau nửa ngày đi học, tôi chỉ về nhà đọc sách và thổi cơm. Tôi không ra đồng bao giờ. Bắt cua, mò ốc, tát cá, những việc đối với học sinh nông thôn vừa là công việc, vừa là thú vui, nhưng tôi không biết làm.
Phượng Vàng
Phượng Vàng rụng hết rồi anh Và lời hẹn cũng tan thành khói sương Chẳng còn ấm áp lời thương Màu hoa phai bạc, con đường ngút xa.
Lời chào Tháng Tư
Tạm biệt tháng Ba Vô tình nỗi nhớ Mùa Xuân mắc nợ Bão dông từng qua. Vịn vào lá hoa Dịu mềm hơi thở
Duyên lành kết tụ
Có một ngày như thế ở nơi đây Sen kết ngọc và tay người kết lại Những yêu thương, xanh trong thời vụng dại Tụ về đây trong diệu khúc ân tình...
Hương quê trong phố!
Sáng là nụ phong kín Chiều đã căng tròn hoa Hương quê bên cửa sổ Gọi hồn ta về nhà.
Khung trời yêu thương
Tuổi mười hai em đến mái trường này Mắt biếc, tóc mây, nụ cuời bỡ ngỡ Tâm hồn mở tinh khôi như trang vở Ghi nốt nhạc đầu đời của Tuổi Thần Tiên
Tháng Mười Hai
Có người nói rằng: rất thích tháng Mười Hai Ngọn gió Bấc lật nhanh tờ lịch mỏng Rét ngọt, nắng hanh, cải vàng, tơ óng Khói thơm nồng miếng khoai nướng xuýt xoa.