- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Nỗi buồn chưa kịp đặt tên
....chưa đặt tên nỗi buồn ray rứt râm ran trong tiếng ve ngày hạ gió vô tâm xô mưa rào xối xả xuống linh hồn cô độc cuối không gian... bóng hoàng hôn dàn trải chốn thênh thang ồn ào gió bẻ nắng vàng gãy cánh
Mầm sống
Nâng niu mầm sống trên tay Một thời thơ ấu nội quay trở về. Sáo diều réo rắt tiếng ve, Phượng hồng trang điểm sắc hè dấu yêu... Nội là bóng ngả cuối chiều,
Tâm sự cùng khói thuốc
Một làn khói tỏa mong manh, Mà em níu giữ hồn anh trọn đời . Nụ hôn khô khốc bờ môi Mây trôi gió cuốn cuối trời thanh tao... Buồn vui chợt đến ngọt ngào
Lại viết về em
anh viết về tình yêu về câu thơ suốt cuộc đời không dấu chấm lỡ nhấp ngụm trăng thề là chuỗi tháng ngày nô nức đến si mê… khi phượng hồng nung chín đỏ tiếng ve
Ngày của mẹ....!
Mẹ bỏ ra đi… qua hai mùa mưa nắng đã hai năm con vắng bóng mẹ hiền chắc giờ đây mẹ nguôi bớt muộn phiền bớt cong lưng cõng cuộc đời trĩu nặng..
Đi tìm hè năm cũ
Gốc bàng cũ vươn cánh tay xương xẩu Đỏ mắt tìm mùa ký ức năm xưa, Đỏ lá chờ ào ạt những cơn mưa Giữa tiếng ve rực rỡ màu hoa Phượng…
Đăk Nông vào hạ
Tháng Năm… màu đất Bazan Đỏ cành phượng vĩ, thắm ngàn suối khe Sương buông vời vợi sơn khê Nắng reo gió hát, tiếng ve dạo đàn