- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Tâm sự chiều cuối đông
Biết Đông từ cõi xa xưa Heo may cô quạnh lệ mưa hoen tròng Nỗi buồn như thể con sông Cứ trôi thui thủi xuôi dòng thời gian.
Tản mạn chiều cuối đông
Uốn cong lọn gió Đông buồn Giang tay ôm sợi hoàng hôn cuối ngày Lùa đàn nắng ngủ trên cây Để ta giặt tấm chăn mây phiêu bồng... Hạ huyền mờ ảo hư không
Về với Xuân xưa
Thoang thoảng Xuân Tia nắng vàng đẫm hương thơm Đào thắm mai vàng xen vào làn gió nhẹ Tiếng bếp lửa hồng reo vui khe khẽ Nồi bánh chưng xanh nô nức gọi Xuân về
Ánh nắng mùa đông
Anh chắt chiu từng sợi nắng mùa Đông đan hơi ấm sưởi nỗi lòng hiu hắt khơi bếp lửa suốt cuộc đời góp nhặt khi lá yêu thương xao xác rụng rơi dần nắng của Đông cứ chập chững phân vân
Đoạn cuối
Ta nắm chặt tay nhau đi chung hết đoạn đường này em nhé. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa trôi lặng lẽ nở nụ cười buông bỏ chốn thời gian qua thật rồi kỳ cực nhọc gian nan
Hoàng hôn trên Vịnh Tà Đùng
Giữa màn mây phủ hoàng hôn... Thả hồn du ngoạn núi non điệp trùng Lẫn trong xanh thẳm Tà Đùng Có màn sương khói ngập ngừng nhẹ bay
Tản mạn mùa Đông
Xếp đôi sợi nắng ngọt ngào Trải cơn gió bấc len vào nhân gian Trong vùng ký ức miên man Mùa Thu đã cũ hoa vàng đã phai... Đông sang vặn vẹo hình hài