- TRẦN HUYỀN TÂM

Bên chiều
Em ngồi tĩnh lặng bên chiều Phiêu diêu vầng mây ngũ sắc Tiếng thiền dặt dìu trong vắt Tầng tầng cổ tích diên niên. Nghe thương nhớ gọi tên Thời gian say men ủ lên màu tóc Cơn mưa nào lạc vào khoé mắt


Giấc mơ quê
Vẫn còn riêng một góc trời Cho ta về lại cái thời bé thơ Vẫn còn trong vắt nguyên sơ Hồn quê thắp sáng ước mơ cháy lòng. Con đê cõng gió chạy vòng Dòng sông chải nắng thong dong mây chiều


Quê ơi!
Đã là duyên phận phải chiều* Sao còn mơ tưởng những điều viển vông. Bên kia lúa vẫn xanh đồng Bên này đay cói mênh mông cánh cò.


Vô tư
Vầng mây trắng duổi mình trong mắt nắng Biển bạc đầu nâng cánh sóng thong dong Mưa chẳng ngại quăng quật mình rụng vỡ Cái vô tư khiến đất cũng mềm lòng.


Tạp cảm chiều
Thế là chiều chỉ còn tôi Lẻ hơi ấm của cái ngồi gần bên Ừ thôi, mình cứ tùy duyên Hữu cầu vô đắc*, tự nhiên mới thành Vui thì rộn tiếng yến oanh Buồn thì lời cứ vắng tanh với lời.


Lục bát mùa đông
Ai đem câu lục tháng Mười Quẩy vào miền nhớ của người đang yêu Để cho câu bát bồng phiêu Một mình gồng gánh cả chiều tương tư Cả lo Mười Một ậm ừ Bâng khuâng bóng nguyệt tạ từ ánh mai.


Trở về nơi cất giữ tuổi thơ
Ta trở về nơi cất giữ ngày xưa Thuở cái vạc, cái nông ngủ quên trong câu hát Cánh cò trắng bay ngang miền cổ tích Cái bống cái bang bên Tấm kết duyên lành. Cánh diều thênh thênh bay bay giữa trời xanh
