- Sáng tác mới
Có một cánh hoa vừa chào tạm biệt Chiếc hôn mềm như tia nắng sớm Hương hoa thơm vương vào cửa sổ Góc phố đông người, ai đó xôn xao …...
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Em thich về quê cùng cây cỏ Một mái nhà xinh ngõ thật sâu. Vườn thơm hoa Ngâu Chè xanh mẹ ướp. Nước trong lành, em rót mời anh. Mắt long lanh một bầy chim sẻ nhỏ....
Anh chắt chiu từng sợi nắng mùa Đông đan hơi ấm sưởi nỗi lòng hiu hắt khơi bếp lửa suốt cuộc đời góp nhặt khi lá yêu thương xao xác rụng rơi dần nắng của Đông cứ chập chững phân vân...
Nhà Búp xin hân hạnh được giới thiệu với các bạn độc giả thân yêu của Nhà Búp một tác phẩm mới xuất bản mang tên Thuyền rời bến của nhà thơ Bùi Đại Dũng qua bài giới thiệu của nhà thơ Kim Chuông: " Thuyền rời bên" trong hành trình mới của chặng đường chuyển tiếp. Xin mời các bạn cùng......
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
Khi hoàng hôn kết thúc Nỗi buồn lại mênh mông Tâm sự nhiều như lá Nỗi niềm mưa bụi bay Từ trong những tháng ngày Nhen thêm nhiều cổ tích Gió trêu đùa tinh nghịch...
Xanh đâu rồi những nõn búp xanh? Những bông lửa tháng ba, hoa gạo đỏ, Vết chân trâu thành vũng nhỏ, Chú Niềng Niễng con lặn ngụp đến bao giờ?...
Thực tình ta đã giấu ta có cơn động đất đi qua ngực mình em làm tiếng sét vô tình “cột thu lôi” cháy tan tành, là ta Mới hay em thực “siêu” mà...
Tơ trời Giăng ngang trời Mảnh quá Tình ta Giăng ngang đời nhau Trái ngang Dẫu biết thế Ta vẫn tự trói mình Bằng sợi tơ mảnh ấy...
“Áo tím, chiều nay áo tím về” Chờ người đò đón tận chân đê Tím chiều, tím bến hoàng hôn tím Tím tái lòng ai, tím chẳng về Tím hẹn mùa đông tím sẽ về...
Giữa dòng đời mải miết Bất ngờ chạm sắc Thu Lòng quên đi mỏi mệt Tỉnh thức những cơn mơ... Khắc khoải nỗi đợi chờ Sấu giòn môi ngọt lịm Em trong tà áo tím...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Ôi màu xanh kỳ lạ Xanh mượt mà Xanh khắp mọi nơi Xanh từ bình minh cho đến khi hoàng hôn lấp ló cuối trời Ngỡ xanh trốn đi đâu trong ánh chiều chập choạng Không… không… không...
Xin phép được gọi các anh Bởi đều khoác áo màu xanh một thời Ôi thương quá các anh ơi! Chiến tranh đã cướp đi rồi… Các Anh Sử vàng tên đã vinh danh Nhưng còn thân xác quẩn quanh đất này...
Đầu Hè năm 1976, tôi có kỷ niệm khó quên với Bùi Thị Biên Linh, khi đạp xe về tận nhà tìm gặp và chọn Linh về lớp đào tạo, bồi dưỡng các em học sinh có năng khiếu sáng tác văn học của tỉnh. Đây là trại viết do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, mang ý nghĩa đầu tiên trên cả nước....
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Tim tím hoàng hôn phủ núi đồi Tím màu áo tím của em tôi Tím màu sim tím trong thương nhớ Tím cánh buồm xa lộng gió trời Xa xa mây phủ kín chân đồi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!