- Sáng tác mới
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Sau tháng năm vất vả Vật lộn với mưu sinh (Nói oai là "sự nghiệp") Ta chỉ muốn an bình... Về hưu chính là lúc Dư dật quỹ thời gian Để có thể tận hưởng...
Ta lại say rồi ... hình như đời là những giây say là quên hết tháng ngày bên phút nhớ có lẽ say ta quên đi duyên nợ ta quên ta… trong một cõi đi về...
Sớm nay trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi lại nghe Thu nhắc nhở: “Hòa viết đi chứ. Đi du lịch chụp ảnh không chán tay thế mà xao động thì không ghi lại là sao? Này nhé, Hòa hãy thả mình nằm giữa thảm cỏ xanh, để những bồi hồi xao xuyến...
Anh nghèo quá! Em ơi, nghèo đến tệ! Anh chẳng có chi. Chỉ có tiền. Nhà dăm bảy cái. Xe vài chiếc. Nhà người trọ ở. Xe cho thuê. Anh buồn quá! Em à, anh buồn thật! Vợ mải kiếm tiền má nhăn nheo...
Nếu có người nhất quyết rời ta mà đi dù ta có chu đáo thế nào, nâng niu ra sao thì lại cũng sẽ có người dù ta chẳng níu kéo thì họ vẫn cứ ở lại bên mình....
Tôi vẫn luôn hạnh phúc khi được ghi lại đây, được gửi vào Thời Gian Đời Người những ngày được sống trong tình yêu thương của gia đình, người thân và những người bạn tuyệt vời - Các bạn tôi trong nhóm Búp Trên Cành!...
Ngày mai con đã bước vào phòng thi, Ngủ ngon con yêu nhé, Ba đặt môi lên trán con rất nhẹ, Theo gió mát ngời Xao xác cả vòm sao... Cả một bầu xanh ngọc Thức cùng ba đêm này......
Con đừng sợ bơi ra biển lớn Biển sẽ dạy con tự biết lớn khôn Sóng dập dờn cho con biết cách bơi Quen biển rồi sẽ thấy biển đẹp hơn....
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai mình từng bảo, ở đời chia buồn mới dễ, chia vui là khó con ạ, vì sự ghen tị khi người khác vui hơn, thành công hơn, giỏi hơn nó tự nhiên như cây gai đã mọc sẵn. Mình khi đó không để ý điều cô bảo cho lắm, trong đầu toàn công thức để mà còn thi cử....
Tôi vào thành phố Hồ Chí Minh dạy học, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo, thấm thoắt nay đã tròn ba mươi năm. So với tuổi đời ba trăm năm của mảnh đất bốn mùa xanh cây lá và rực vàng nắng gió này, khoảng thời gian đó...
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi. . . . Thuở ấy, cả xứ Đông Lào chỉ duy nhất có mỗi 1 cơ sở đào tạo trình độ Đại học Luật. Điều kì lạ là tuy mang tên Trường Đại học Pháp lý Hà Nội, nhưng khu Hiệu bộ ở số 87 đường Nguyễn Chí Thanh...
Bố đã mong đợi con Từ lúc trong lòng mẹ Đón con lúc chào đời Bố người đầu vào bế! Ngày tháng trôi như thế Lúc con ốm, con đau Bố luôn bên cạnh mẹ...
Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng Tử....
Nhà ta ở chẳng cần quá to. Đủ để nghe thấy tiếng cười, tràn đầy hạnh phúc và ấm áp là được. Tiền gửi ngân hàng chẳng cần quá nhiều. Đủ để phụng dưỡng cha mẹ khi về già là được....
Thứ ta giữ chặt, rồi cho rằng đó là của mình, chưa chắc đã đúng là của mình. Điều này xem ra là rất đúng...
Lạ thật! Tôi đã thấy trong số bạn bè mình rất nhiều người chẳng có dính dáng, hiểu biết gì về Biển mà tự nhiên cứ yêu nó. Trong số ấy có cả tôi......
Bao giờ hết dịch tôi sẽ đến Vũ Hán, Bắc Kinh, Thượng Hải chơi Xem con vi rút từ đâu tới Giấu mặt hiểm người sau mặt dơi Bao giờ hết dịch xin chờ đợi Hỡi những Pari, Maxcova...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!