- Sáng tác mới
Ô, hoa đèn là có thật nhưng hiếm gặp lắm. Đó là vào một đêm thật khuya. Sau mấy tiếng mải mê sách vở, chàng thiếu niên ngẩng lên, chợt sững người khi bắt gặp hoa đèn đang rực hồng trong ngọn lửa....
Nhà tôi vốn không có tủ, phải đựng quần áo vào mấy cái va-li đã cũ. Lũ chuột đục khoét, chui vào cắn rách quần áo, làm tổ ở cả trong ấy. Mỗi lần lấy quần áo cho chúng tôi mặc, thấy rách, mẹ tôi thường phàn nàn....
Những ngày nắng nóng như đổ lửa của tháng 5 âm lịch cũng là mùa thu hoạch lạc. Gần 5 giờ chiều cả nhà mình mới ra cánh đồng. Nắng vẫn gay gắt nhưng có gió mát và không gian thoáng rộng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với lúc nằm lì trong phòng điều hòa....
Hàn Quốc có một bài hát tên Thất Giáp Sơn (칠갑산). Bài không dài, có 2 khổ, nhưng mà buồn, rất buồn. Buồn vì nó là tâm sự của một cô gái phải để lại mẹ già một mình mà theo chồng. Trên đường đi, đứng trên đỉnh Thất Giáp Sơn ngoái lại nhìn mẹ mà khóc....
Những dịp về quê mỗi khi vãn cảnh chợ là nghe thấy những tiếng gọi chào từ tứ phía nào là Cậu ơi Chú ơi với những lời mời thưởng thức món bánh quê mà chúng đang bán ở chợ thì chợt lòng thấy cũng vui vui mặc dù ngồi xơi bánh nơi đây chả phải phong cách của tôi....
Ơi cái thằng Kỷ Sửu của mẹ ơi Con là chú Trâu Vàng hay Trâu Sứt Mới trong bụng mẹ thôi con đã nằm ngôi ngược Năm tuổi đầu con “náo loạn thiên cung”....
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang......
Gửi lại nhé, giảng đường xanh mơ ước Tiếng đời vang náo nức qua phòng Đường đi học bước chân dài khát vọng Nghe bác tài gắt gỏng lúc nhờ xe...
Ngày nào cũng vậy Sau buổi học tan Các bạn gió chạy ùa vào thôn xóm Có bạn gió nghịch Ngồi trên tàu lá chuối đong đưa Có bạn đẩy cái diều lên cao tít Có bạn chúm môi tha chiếc lông gà Đem đi đâu mất...
Đêm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một trong những người thầy đáng kính của mình. Đó là thầy Phan Xuân Hạn, người Nghệ Tĩnh. Rất tiếc, tôi không biết địa chỉ cụ thể của thầy và bây giờ thầy sống ra sao....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 사친이효 (事親以孝 - sự thân dĩ hiếu). Ở đây, sự - việc, thân - song thân/bố mẹ, dĩ - lấy làm, hiếu - hiếu thảo. Câu này có nghĩa là với những việc liên quan đến cha mẹ thì con cái cần lấy báo hiếu làm đầu....
Bảy mươi ba tuổi, lần đầu tiên mẹ biết thế nào là ngồi trên máy bay, lần đầu tiên biết thế nào là Sài Gòn hoa lệ. Mẹ đi Sài Gòn thăm chị gái cả của mẹ 84 tuổi đang nằm viện muốn có mẹ vào. Trước khi đi, mẹ lo lắng gọi điện cho anh trai 78 tuổi cũng đang ốm là anh ở nhà giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn......
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Ngõ xưa hun hút trưa hè Đầu ngõ xanh một bụi tre cứng đầu Bà tôi quệt bắt quết trầu Gió nam rười rượi quạt hầu tóc mây...
Tôi kể ra những chuyện này chắc nhiều người nói tôi bịa ra chứ làm gì có. Không! Hoàn toàn là sự thật! Nó là một phần là ký ức xa xôi mà tôi mang theo suốt cuộc đời. Số là tuổi thơ tôi không hề bình lặng như những thế hệ đàn em tôi sau này....
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
… Nói về chuyện học hành của tôi và các anh chị em trong nhà thời thơ bé, mà không nói về bố tôi, thì đó là một thiếu sót lớn. Bởi hơn ai hết, ông là người ý thức rõ rệt, đầy đủ nhất về chuyện học hành của con cái....
… Trên đời này, dù là thánh nhân hay kẻ bất cơ, không ai có thể chọn được tổ quốc, quê hương, dòng họ, cha mẹ và ngày sinh tháng đẻ của mình. Đêm nay, nằm thao thức miên man không ngủ được. Trên đất khách quê người nơi xứ tuyết, ta bồi hồi nhớ về quê hương, về những kỷ niệm ấu thơ nơi làng quê thôn......
Minh Châu và Quang Bình yêu quý! Đêm qua bố đã kể cho các con nghe về ông nội. Đêm nay, bố lại kể cho nghe về bà nội của mình. Bà nội là con thứ 5 trong gia đình có bảy anh em (ba trai, bốn gái). Cụ ngoại là một điền chủ, mà sau này khi cải cách ruộng đất (1955 -1956) người ta gọi là địa chủ,...
Nếu ta muốn giúp người bị tự kỷ, có lẽ, ngoài quyên góp tiền bạc, ngoài huy động các chương trình thiện nguyện...thì việc không kém quan trọng là chúng ta phải hiểu về chứng bệnh này. Có vậy, sự giúp đỡ mới hiệu quả....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!