- Sáng tác mới
Lối nhỏ vào đời Bỡ ngỡ gặp em Đôi mắt long lanh Áo thơm mùi phấn trắng Giọng hát vang Má tươi màu nắng Tiếng đàn trầm nâng bước em đi Lối nhỏ ngày xưa vẫn còn đó thầm thì...
Tuổi mười ba em thành thiếu nữ Má ửng hồng, mắt sóng sánh hồ thu Trong leo lẻo anh rơi mình xuống đáy ướt đầm đìa cho đến tận hôm nay. Anh đã qua bao mùa xuân, mùa hạ...
Anh Cò To mê nhất trò đánh đáo ăn tiền. Cứ vào dịp tết khi có tiền mừng tuổi là anh trốn đi đánh đáo cả ngày. Chẳng biết gì đến tết. Chẳng nhớ gì đến nhà. Chẳng cần ăn cỗ. Cứ đi biền biệt từ sáng đến tối....
Sau tết tiết trời ấm áp. Khi những hạt mưa đầu mùa rơi xuống chính là mùa cá đẻ. Cá trú ngụ từ các đầm hồ sâu dẫn nhau lên những khu ruộng nước mới dâng xâm xấp để đẻ trứng....
Mùa cá đẻ. Cò Bé dẫn Cò Con đi soi cá. Khu Kè nước đã dâng lên những vạt ruộng sâu. Đó là nơi hàng năm cá tìm về đẻ. Hơi xuân ấm áp tràn ngập cánh đồng đêm. Tiếng cá bơi lội giao hoan vật đẻ bì bõm lao xao rộn rã khắp cánh đồng....
Cò Bé nuôi một chú sáo đen mỏ vàng từ khi còn lông sữa non bấy. Chú chưa biết mổ. Mỗi khi cho ăn phải dùng tay bóp mỏ cho thức ăn vào sâu trong miệng. Chú mới nuốt được....
Có người cho Cò Bé một con sáo nghệ non. Nó bấy quá hình dung oặt ẹo. Phải gỡ mỏ cho thức ăn vào họng rồi đổ từng thìa nước cho trôi xuống. Cứ thế rồi nó cũng hồi tỉnh dần đi lại được....
Sau bão lũ trẻ kéo nhau ra bãi biển tìm nhặt đồ trôi dạt. Cò Bé bắt được một con cò ruồi non ẩn nấp trong hang cua. Một bên cánh nó bị gãy sã ra chắc là do gió bão. Cò ruồi đói lả bẹp dúm thoi thóp sắp chết....
Khi Cò Bé đang đan cho Cu Nhỡ một chiếc đó thì Cu Nhỡ hớt hải chạy về. Nó vừa thở hổn hển vừa nói: Chị Tý anh Cò ơi có quả mít chín. Tý Nhớn nheo mắt hỏi: Quả to không....
Tý Nhớn cho Cò Bé một cây mai bé tí xíu. Nó trồng ngay khu đất trống gần bên tường bao bờ giếng nước. Được chỗ đất ẩm cây mai tươi tốt lớn rất nhanh....
Ông Nội được làng giao cho nuôi một con trâu mộng. Nó là một con trâu to lớn lừng lững khác thường. Cổ vại. Ức nhô. Lưng thẳng. Mông nở. Bụng thon. Sừng cong. Tai to. Mắt vằn đỏ....
Đã thấy thu về, Dù mùa chưa lá đổ, Chút Thanh Minh, Lốm đốm nửa vàng, xanh... Thời đã khác, Không rập rờn sóng cỏ, Mưa bụi thôi bay, Ai khóc người dưới mộ?...
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Thuyền lớn trải bờ tự tại Chẳng ngược xuôi lệ thuộc dòng Bờ kia bờ này đâu khác Có thuyền có bến hay không?...
Mồng tám tháng ba anh ngập ngừng trước cửa Bông hồng nhung lóng ngóng trên tay Mẹ dặn đừng lo, đừng xấu hổ Cô bé nhà bên vốn dĩ hiền hòa Tuổi mười ba vẫn thường nũng nịu...
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Ngủ lại buổi trưa ở biên viễn Long Xuyên nắng sóng sánh mật ong tràm dịu dàng tuôn chảy em thấy chưa ta chỉ là những người rất đỗi bình thường bên nhau bồi hồi nghe gió Cửu Long thì thầm một miền đất mới...
Đã nhiều năm, tôi buôn xuôi bán ngược, làm ngày làm đêm, đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm. Người ta chỉ trích tôi ham kiếm tiền, bỏ bê công việc. Không chăm lo cho con cái. Mọi người nói đúng nhưng chỉ ở một khía cạnh, tôi thực hiện thiên chức của một công dân cầu tiến....
Tôi là một giáo viên hạnh phúc! Hạnh phúc bình dị của người đưa đò là luôn được đón những người khách năm xưa trở lại. Có những em không may mắn trở về để được trải lòng, để nghe lời động viên khuyên nhủ....
Nhà trường có một sân bóng chuyền nền láng xi măng kiêm là sân bóng rổ cho sinh viên thi đấu. Xung quanh là lối đi lát bằng gạch thẻ và mùa Hè tới là một màu mảng tường tím ngắt của những cây bằng lăng xum xuê mát rượi những trưa hè....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!