- Sáng tác mới
Con đường đẹp nhất, hạnh phúc nhất, đáng đi nhất là con đường do chính bạn đã lựa chọn. Nếu bạn dang tay đón nó, chính là bạn đã tin tưởng và trân quý sự lựa chọn của mình. Đường đi ở dưới chân bạn, cho dù đó là một trong những ngã 5 hay ngã 7 của cuộc hành trình cuộc đời....
Ô, hoa đèn là có thật nhưng hiếm gặp lắm. Đó là vào một đêm thật khuya. Sau mấy tiếng mải mê sách vở, chàng thiếu niên ngẩng lên, chợt sững người khi bắt gặp hoa đèn đang rực hồng trong ngọn lửa....
Bị gai gì đâm cũng đau, thậm chí làm chảy máu. Gai của người cũng vậy. Gai mọc từ miệng là lời nói gây tổn thương, gai mọc từ thân là hành vi bạo lực, gai mọc từ tâm thì làm tổn thương bằng thái độ....
Thật tuyệt vời là cuộc thi đã diễn ra với thành công ngoài mong đợi của Ban tổ chức. Dù diễn ra suốt một ngày ròng rã trong cái oi bức của thời tiết Hà Nội, nhưng cuộc thi đã diễn ra sôi nổi, cuốn hút tất cả mọi người trong khán phòng ngay từ phần thi của thí sinh đầu tiên cho đến phần thi của thí......
Nếu Thượng đế cho tôi BA điều ước, Tôi ước HAI điều: May mắn, Thông minh. Ở trần gian cần thông minh để sống. Có vận may, anh mới nên người,...
Bà chỉ khẽ mở mắt nhìn Dung. Dung lo vô cùng. Nhà chỉ còn mỗi Dung, mẹ đi làm từ sớm, chưa biết bà ốm. Cơn sốt kéo đến nhanh quá! Nó quẩn quanh bên bà. Thỉnh thoảng nó lại đưa tay đặt lên trán bà một cái. Trán bà nóng rừng rực. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý nghĩ....
Vào những năm Đạo Quang và Hàm Phong đời Thanh, tiên sinh Ngưu Thụ Mai đảm nhiệm chức tri phủ Ninh Viễn. Ông là quan thanh liêm, chuyên cần và cẩn thận, thành tích chính trị nổi bật, dân chúng đều ca tụng. Bỗng nhiên một ngày xảy ra động đất lớn, nhà ốc toàn thành đều bị đổ sập, số người tử thương......
Mình đang ấp ủ viết về tiếng gọi "đò ơi" ở quê nhà với tâm trạng của một người lữ khách, rồi tâm trạng của người có nhà ven sông và cả tâm trạng của một anh lái đò khi đã có những ngày tháng làm anh lái đò thực sự ngay bến sông quê. Nhưng ký ức về con sông Ngàn Phố sao mà bộn bề đến vậy....
Vậy điều gì ở cuốn sách hình thức rất bình thường, tác giả không nổi tiếng, không cần xì-căng-đan, không cần giới thiệu, quảng bá bằng những công nghệ chuyên nghiệp nhưng vẫn tạo được sự hấp dẫn rất tự nhiên như vậy? Tôi đã trao đổi điều này với khá nhiều người đã đọc“Buồn vui nơi trần thế”và nhận......
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật…Một ngày kia, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất sinh mệnh của một chàng trai trẻ. Bạn bè anh, những người thân yêu của anh điều tiếc thương anh....
Một ngày sống ở nhân gian Hãy như sông cứ mênh mang vỗ về Dù cho ngang trái bộn bề Một lòng mài miệt hướng về biển khơi....
Đôi khi Bạn buồn khi nghĩ rằng bản thân mình vô tích sự. Nhưng Bạn không biết, có ai đó vẫn coi Bạn là chỗ dựa tinh thần, là động lực để họ cố gắng …...
Không phải tất cả nỗi đau đều có thể nói rõ ra, con người lâu dần rồi cũng thành quen với nó. Không phải tất cả mọi uất ức đều có thể tâm sự ra, tự nghĩ thông suốt ra rồi thì tự khắc sẽ nhẹ nhõm. Năm tháng giống như một ngọn lửa, gặp phải mạt cưa thì sẽ bùng cháy, gặp phải nước lạnh thì sẽ bị dập......
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất......
Giữa những ngày đông giá, tiết cuối năm của miền Bắc, trời lạnh vừa đủ để cảm nhận cái rét món quà độc đáo của thiên nhiên ban tặng cho người miền Trung, miền Bắc. Kì lạ, nhiều loại hoa càng rét càng đẹp. Lất phất vài giọt mưa xuống là lộc cây, nụ hoa bừng lên. Sáng ra nhìn những giò phong lan,......
Một nàng đã quá đủ rồi Hay gì số kiếp dập vùi, trái ngang Còn đâu lá ngọc cành vàng Thương cho duyên phận bẽ bàng xót xa Tài mà chi, sắc chi mà… Đời người đến thế còn ra nỗi gì…...
Trong phần "Tề vật luận" có bài cuối cùng thường được người sau gọi là "Mộng hồ điệp", hay "Trang Chu mộng hồ điệp" là một đoạn văn nổi tiếng kim cổ. Câu "Không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu" rất thú vị, với lẽ "Bướm chiêm bao là......
Trần Nguyên Đán cáo lão năm 1385 lúc vừa ngoài sáu mươi tuổi. Khép lại thời kỳ nhập thế bất đắc chí là bài thơ sau: Ban ngày lên trời dễ Giúp vua Nghiêu Thuấn khó Sáu chục năm quay về Thấy mũ vàng xấu hổ....
Trần Nguyên Đán (1325 – 1390) hiệu Băng Hồ, là tôn thất nhà Trần, dòng dõi Chiêu Minh vương Trần Quang Khải. Làm quan tới Tư đồ dưới thời các vua Trần Nghệ Tông, Trần Duệ Tông và Trần Phế Đế, tước Chương Túc quốc thượng hầu....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!