- Sáng tác mới
Ngày xưa ngày xửa lại ngày xưa có nàng tiên nữ chậm như rùa thương chồng đan áo ba năm lẻ Giời dúi tiền cho chẳng chịu mua...
Phố đổi thay Ngập ngụa tiếng còi xe Vàng đỏ trắng xanh lượn đầy đường nô nức Những tòa nhà chân cắm trên mặt đất Định vươn lên đầu chạm đến bầu trời Nhấp nhô đèn màu, sao vội vã trôi Trăng tủi thân...
Phần thư khanh nho (tiếng Hàn 분서갱유 tiếng Hán 焚書坑儒 - phần thư khanh nho). Ở đây, phần - đốt, thư - sách, khanh - chôn vùi, nho - nho sỹ. Nghĩa đen của câu này là "Đốt sách chôn nho". Tích này kể về 2 sự kiện được cho là ở thời Tần thủy hoàng đế....
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Bữa ấy hoa Xoan đã vào thơ, Xuân muộn, phòng trai vẫn khép hờ... Khách tục đến thềm, rêu xanh không tiếp. Thoáng thoang, muôn muốt, mưa bụi rây......
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Khi nói về ẩm thực thì ta, nếu thấy ngon thì khen ngon, nếu thấy không ngon thì nói "không hợp khẩu vị". Ẩm thực thì chỉ có ngon và không hợp khẩu vị, không có ẩm thực không ngon,...
Ngày đầu tiên bước vào thế giới thần tiên - học viết chữ, đánh vần đối với con quả là một thành tích kỳ diệu, nhen lên một cảm xúc khó tả, vừa lạ lẫm ngơ ngác, xen lẫn sợ sệt, nhưng cũng đầy háo hức....
Chỉ tuổi thơ Là Tết mãi ta rùng mình Chợt hãi Bao nhiêu năm rồi Chôn chặt Tết quê Bao nhiêu năm rồi Chuyến đò xuyên sương khói Nước sông La Sừng sực những hương nồng Mẹ Ba mất rồi Ông bà ngoại mất rồi...
Người sang về nhớ về sang, Lái đò chỉ nhớ mình đang lái đò. Chở đưa bao lứa học trò, Thuyền đâu bận nghĩ bận lo sang về. Khoan thai mưa nắng chẳng nề,...
Vợ là đất, chồng là trời Chồng không bên vợ, trời chơi vơi trời Thiếu vắng chồng, vợ hụt hơi Thuyền không bánh lái biển khơi sóng dồi...
Vì sao khi tức giận Người ta hay nói to? Thậm chí còn thô lỗ Chửi mắng thật điên rồ... Là bởi vì khi ấy Tim họ ở ngoài thân Khoảng cách hai người ấy Không muốn xích lại gần......
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh Cha thông kinh nghĩa rành rành...
Thấm thoắt đã bảy ba mùa lá rụng Mùa Thu nay ký ức lại vơi đầy Ta phải cảm ơn nhiều cái "ông phây" Ông giúp ta lại dâng trào cảm xúc Cuộc sống quanh ta biết bao tấp nập...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Có một câu chuyện liên quan đến sự minh triết của Socrates, một triết gia thời Hy Lạp cổ đại (470-399 TCN). Câu chuyện này có vài phiên bản, đều khá nổi tiếng và chắc ai cũng từng nghe rồi....
Người ta câu cá câu tôm Riêng anh có thú câu lươn mới kỳ. Chiều chiều xách giỏ anh đi Hỏi anh...? Anh chỉ cười khì: Cho vui...!!! Hôm nào cậu rảnh ra chơi...
“Một chiều mưa” là câu mà nhà thơ Trần Ninh Hồ viết thêm vào cuối lời đề tặng tập thơ “Những dấu ấn chưa qua” cho tôi cùng vết mưa còn hoen mép giấy. Chắc ông có duyên đặc biệt với “chiều” nên những câu thơ kết mỗi bài cũng chứa đựng trong đó những lời như gửi gắm,...
Hình như có một đêm trời hai ta tát đến cạn vơi sông Hồng tát đêm cạn rọc, cạn ròng ngước lên trời nổi bềnh bồng bình minh...
Giới tính là chỉ về Đực - Cái, Nam - Nữ, tức là giới tính sinh học, cấu tạo cơ thể, nó khác với bản dạng giới. Bản dạng giới là nhận thức, cảm nhận của bản thể về giới tính của mình, tức là họ cho rằng "tôi là nam", hay "tôi là nữ"......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!