- Sáng tác mới
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Làm gì để có thể Giúp con mèo tôi cưng? Tránh được những cắn xé Của lũ mèo trong vùng? Không biết chủ của nó Bây giờ chuyển đi đâu? Họ đã bỏ rơi nó Hay nó chẳng chịu theo?...
Thế là cả chỗ hạt Phần từ chiều đến giờ Vẫn còn nguyên cả bát Mèo vẫn chưa dám rờ! Chắc vì nó quá sợ? Lũ mèo sống xung quanh Cậy "gần nhà" nên giở...
Sau những trận "hỗn chiến" Con mèo thật đáng thương Nó chỉ dám ẩn, hiện Mặt mày đầy vết thương... Chỉ thoáng nghe tiếng nó Tôi đã mang hạt ngay...
Chiều nay tôi mừng quá! Vì nghe tiếng mèo kêu Giọng có vẻ giục giã Tôi liền chạy xuống theo... Đúng là tiếng của nó! Tôi nghe lâu thành quen Nhưng khi tôi mở cửa Chẳng thấy bóng bạn hiền......
Mèo về thăm dịp Tết Không biết từ bao giờ? Tôi vắng, nó không biết Chắc mèo vẫn cứ chờ? Tới khi tôi mở cửa Đã thấy tiếng nó kêu Giận hờn hay trách cứ Gói gọn trong " meo , meo!"...
Tội nghiệp con mèo quá Chắc đánh hơi biết tôi Nó từ đâu vội vã Đến gọi cửa ời ời! Tôi nằm yên trên gác! Người ngợm vẫn còn đau...
Đêm qua con mèo ấy Cứ thảm thiết ngoài sân Nó muốn kéo tôi dậy Lấy hạt cho nó ăn? Hay chỉ vì nó thấy Đèn trong phòng hắt ra Nghĩ tôi còn thức đấy...
Con mèo nhận được hơi tôi Từ xa lao tới cổng ngồi " meo meo!" Bước một bước là nó theo Nó như kể lể những điều xảy ra... Tôi vờ lánh mặt bước qua...
Mấy bữa tôi đi vắng Mèo sang chẳng thấy đâu Về thấy nó im lặng Vẻ mặt rất buồn rầu... Tôi hỏi han "đánh tiếng" Nó vẫn nằm bên rào Hay là nó ốm nhỉ?...
Chữ Nhẫn (忍) là hình ảnh một trái tim (心, tâm) nằm dưới một lưỡi đao (刃, nhận). Rất nhiều người ca ngợi trái tim đó, một trái tim biết nhịn, vì nếu không, chỉ húng lên chút thôi, cựa nhẹ một chút thôi là sẽ chạm vào lưỡi đao sắc kề sát ngay trên, và bị cắt cứa, thương tích, vong mạng....
Con mèo quá gian ngoan Biết "nịnh đầm" thỏ thẻ! (Giống mèo đực nó thế?) Dám lừa cả bà già! Mỗi lần tôi về nhà Nó đã chầu trước cổng Rồi "ọ ẹ" lân la Phớt lờ thì nó rống!...
Trước ngõ nhà tôi trồng một khóm tre đằng ngà. Vừa làm cảnh, vừa lấy bóng mát. Từng đàn chim sẻ kéo nhau về đậu kín trên các ngọn cây. Chúng líu ríu gọi nhau, cãi nhau chí chóe. Nghe như một bản nhạc của sự sống vậy. Tôi có thói quen, vào những lúc thư nhàn,...
Sáng tôi dậy rất sớm Kịp ra Hai Con Rồng Nhập thành viên chăm chỉ Luyện các bài khí công... Bữa nay lúc mở cổng Chắc mèo "nhận hơi" tôi Nó giãy giụa, kêu rống Bên trong cửa nhà người......
Chữ Nhẫn (忍) là hình ảnh một trái tim (心, tâm) nằm dưới một lưỡi đao (刃, nhận). Rất nhiều người ca ngợi trái tim đó, một trái tim biết nhịn, vì nếu không, chỉ húng lên chút thôi, cựa nhẹ một chút thôi là sẽ chạm vào lưỡi đao sắc kề sát ngay trên, và bị cắt cứa, thương tích, vong mạng. Một điều nhịn,......
Có một con mèo lạ Lân la mãi thành quen Tôi chợt về đến cửa Là nó đã biết liền! Nấp từ trong vườn chuối Hay ở dưới lùm cây Nó phi ra chào hỏi Meo meo đến là hay!...
Người thuê chuyển chỗ khác Con mèo bỏ lại đây Tuy mình ngại chăm sóc Nhưng thương nó đói, gầy... Thế là cứ đến bữa Mình lại cho nó ăn Nó cứ chầu trước cửa "Sợ vía" chẳng dám gần!...
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,...
Không hiểu sao hễ cứ tắt ánh mặt trời là lòng lại thấy bồn chồn muốn trở về nhà, dù biết chắc mình sẽ là người đầu tiên mở cổng. Giờ này, cầm chắc con đi học thêm vẫn chưa về, còn chồng thì đang cụng ly với mấy ông bạn vàng ở một quán cóc nào đó....
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!