- Sáng tác mới
Núi gần mây trắng chòm chòm Non xa mây trắng vẫn còn vây quanh Gần xa mây trắng giăng thành Mây bay... Còn lại núi xanh giữa trời!...
Tuổi trẻ ra đi già trở về Tóc bạc da mồi vẫn giọng quê Trẻ con gặp gỡ mà chẳng biết Cười hỏi: Ông kia ở đâu về...?!...
Có những đôi mắt Hiền như mắt nai Êm như mặt hồ thu trong trẻo. Có con mắt Sắc tựa dao cau Nhìn nghiêng liếc xéo Cá dưới ao chết nổi lềnh phềnh....
Cũng tai cũng mặt cũng mày râu Cũng gọi đàn ông có kém đâu Gần trọn kiếp người trên mặt đất Hỏi còn vất vưởng đến bao lâu...?!...
Vô tình với hữu tình Tuy hai mà là một Cũng như âm với dương Không đầu không cuối rốt. Vô cực hóa thái cực Thái cực sinh lưỡng nghi Lưỡng nghi thành tứ tượng...
Chiều buồn... Dạo bước trên đê. Bâng khuâng... Lòng nhớ bạn bè chăn trâu. Sông quê xanh mãi một màu. Bạn bè tôi Ở nơi đâu bây giờ...?...
Đột nhiên bạn điện đến Hẹn chiều tới nhà chơi. Chủ pha trà ngồi đợi Khách lặn mất tăm hơi...! Chiều... Đã tắt mặt trời Gà lên chuồng đi ngủ....
"Sống ở đời, phải có cái để... khoe" Cái để đem khoe phải màu mè Xanh đỏ tím vàng, đen lẫn trắng Đủ làm hoa mắt người u mê......
Khéo đảm: nhọc thân, vụng: biếng lười. Hiền chê: nhu nhược, dữ: ghê người. Giầu sang: ghanh ghét, nghèo: bần tiện. Chăm bảo: tham lam, kiệm: ki bo....
Trong cuộc sống, ai giúp cho ta bát cơm, tấm áo, cắc bạc, đồng tiền… Ta phải biết ơn, mang ơn và phải tìm cách trả ơn. Không thể vong ân bội nghĩa....
Gần son thì đỏ. Gần mực thì đen. Gần người hiền thì thông. Gần người tài thì trí. Gần kẻ mê muội thì ngốc. Gần người tốt thì đức. Gần người trí thì sáng suốt. Gần kẻ ngu ngốc thì tối tăm. Gần kẻ nịnh bợ thì du siểm. Gần kẻ cướp thì thành giặc....
Trước hết, khái niệm “cổ” là tất cả những gì đã thuộc về quá khứ xa xưa. Tuỳ theo mức độ xa xưa đến đâu, mà người ta chia ra làm: Cổ, trung cổ, viễn cổ hay thái cổ. Mà thái cổ là xa xưa nhất....
Có nỗi buồn... Không dám gọi thành tên Không thể gào lên Cho lòng vợi bớt. Có nỗi buồn... Không thể tâm tình, thở than Cho người thân, bạn bè chia sớt. Chỉ âm thầm Lặng lẽ nuốt vào trong...! Có nỗi buồn... Không thể đếm đong...
Bàn về nhân tướng, có tâm tướng và mạo tướng. Mạo tướng, còn gọi là hình tướng. Là cái tướng bề ngoài, thể hiện ra thân hình,...
Người ta bảo: Tình yêu là bông hoa Là suối ngọt, hương thơm, ánh sáng... Tôi cứ nghĩ: Tình yêu như ngọn nến Đốt cháy bừng tỏa sáng trong đêm....
Người biết học là: biết làm trò. Biết làm trò, sẽ có lúc làm thầy. Kẻ không biết làm trò, sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành thầy ai được. Vậy thế nào là biết học ?...
Giờ này đã quá nửa đêm Nằm không ngủ được ra thềm ngắm trăng.Trông lên vẫn thấy chị Hằng Ngồi trong cung Quảng Thênh thang giữa trời......
Trẻ rong ruổi bốn phương Già thôi không đi nữa Ta trở lại quê nhà Canh don ngày hai bữa... Xót ruột làm tô sứa Với kinh giới mắm tôm...
Bạn ơi! Người làm thơ - cũng như thơ Có năm bảy loại Còn thơ đúng là thơ Thì không ai "bêu riếu" nổi Vậy can gì ta phải bận tâm?! Hãy khẳng định tài năng Bằng những hạt mưa dầm. Cứ mưa đi! Rồi đất kia phải thấm......
Cảnh tạo tâm Cảnh cũng tùy tâm. Tâm tạo cảnh Tâm cũng tùy cảnh. Hạ thì nóng Mà đông thì lạnh. Nóng thì quạt Lạnh thì trùm chăn. Khát thì uống Đói thì ăn. Vô thường cõi tạm Đua tranh làm gì...?!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!