- Sáng tác mới
Một ngày nhịn một bữa cũng được. Người sống lâu là người ăn 1 hoặc 2 bữa mỗi ngày. Không được suy nghĩ rằng phải ăn cơm, phải ăn thịt......
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Hiếu thảo với cha mẹ Là đi thưa về chào Giúp mẹ chăm em bé Đỡ cha lo cho mình Hiếu thảo với cha mẹ Biết mến bạn, kính thầy...
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Một lão hòa thượng ở ngôi chùa nọ rất yêu quý một chậu hoa lan thanh nhã, ông thường đích thân nhổ cỏ tưới nước, bắt sâu cho nó. Cây hoa lan dưới sự chăm sóc tận tình của ông, trông vô cùng khỏe mạnh, trổ ra những bông hoa rất đẹp....
Sư Pháp Luân (법명 법륜, 法輪), pháp hiệu Trí Quang (법호 지광, 智光), tục danh Choi Seok Ho (속명, 최석호) là một vị tăng Tào Khê Tông tại Hàn Quốc, hiện là người nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn đến Phật giáo và xã hội Hàn Quốc. Sư có nhiều tác phẩm, danh ngôn thâm thúy....
Chỉ cần hai nét bút để viết chữ nhân (人), đơn giản vậy thôi nhưng ý nghĩa nhân sinh của hai nét bút ấy thì cả một đời người tu dưỡng chưa hẳn đã thành....
Sư Pháp Luân (법명 법륜, 法輪), pháp hiệu Trí Quang (법호 지광, 智光), tục danh Choi Seok Ho (속명, 최석호) là một vị tăng Tào Khê Tông tại Hàn Quốc, hiện là người nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn đến Phật giáo và xã hội Hàn Quốc. Sư có nhiều tác phẩm, danh ngôn thâm thúy. Ngôn từ đơn giản nhưng ẩn ý thâm sâu, đậm chất......
Câu chuyện sau đây được ghi lại trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, diễn ra vào thế kỷ thứ XVII, trong khoảng thời gian chuyển tiếp giữa 2 triều đại nhà Minh và nhà Thanh....
Một lão hòa thượng ở ngôi chùa nọ rất yêu quý một chậu hoa lan thanh nhã, ông thường đích thân nhổ cỏ tưới nước, bắt sâu cho nó. Cây hoa lan dưới sự chăm sóc tận tình của ông, trông vô cùng khỏe mạnh, trổ ra những bông hoa rất đẹp....
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Chỉ cần hai nét bút để viết chữ nhân (人), đơn giản vậy thôi nhưng ý nghĩa nhân sinh của hai nét bút ấy thì cả một đời người tu dưỡng chưa hẳn đã thành. Kỳ thực, viết chữ nhân (人) thì rất đơn giản nhưng làm người thì lại không dễ dàng!...
Một dị bản vốn gốc từ thần tích kể rằng: Trương Ba là nho sĩ người đời nhà Lý, ở làng Liên Hạ (Hải-Dương). Trương Ba ở đây không đánh cờ với Kỵ Như mà thường đánh với Trang Ứng Long vốn là bạn cờ....
Trên thế gian này thứ gì là khó được nhất? Không phải khoẻ mạnh trường thọ, không phải bạn bè tri tâm, cũng chẳng phải thân quyến hoà hợp....
Tôi đã từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất. Tôi đã từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong cơn tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được mình là người có ý nghĩa trong cuộc sống này. Tôi đã từng hiểu rằng, khi biết......
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
… Trên đời này, dù là thánh nhân hay kẻ bất cơ, không ai có thể chọn được tổ quốc, quê hương, dòng họ, cha mẹ và ngày sinh tháng đẻ của mình. Đêm nay, nằm thao thức miên man không ngủ được. Trên đất khách quê người nơi xứ tuyết, ta bồi hồi nhớ về quê hương, về những kỷ niệm ấu thơ nơi làng quê thôn......
Sáng mùng 4 tết năm 2006 tôi đang ngủ nướng thì chuông điện thoại reo, tôi lười biếng cầm lên vừa a lô, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thầy cô đang lên nhà em!”...
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!