- Sáng tác mới
Có một cái giếng cũ, từng là một giếng nước đựng đầy những dòng nước ngọt ngào. Nhưng giờ đây nó đã cạn khô, khát đến không chịu đựng được nữa …...
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Cầu siêu người thoát kiếp người Về chốn cực lạc, tới nơi vĩnh hằng Cõi tạm dằng dặc trăm năm Ngắn hơn cả một bài văn vần buồn...
Đa phần, chúng ta đều nói là ta đang sống. Có người thì bảo, sống khác, tồn tại khác. Có người thì bảo đang sống, thực ra là đang chết dần mòn, mỗi ngày trôi qua là đời ta ngắn thêm một ngày....
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh......
Nhà Phật giảng rằng cõi người là cõi tạm. Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. Cuộc ghé chơi tưởng chỉ là thoáng chốc, vậy mà đã cả ngàn năm trôi qua rồi....
Bao nghìn năm sông Hồng Mà vẫn còn trẻ vậy Tuổi dậy thì căng mẩy Mặt ửng đỏ phù sa? Sóng phải lòng chạm va Chung hoang vu bờ bãi...
Cũng giống như trả lời câu hỏi "ta là ai?" vậy. Nếu nghĩ mình là "chả là ai sất" thì sống sẽ tùy tiện, tự ti, thối chí. Nếu nghĩ "kiếp này làm người thật quý, đâu phải dễ được làm người đâu" thì sẽ sống hoài bão, trách nhiệm và luôn lạc quan....
Mình đang ấp ủ viết về tiếng gọi "đò ơi" ở quê nhà với tâm trạng của một người lữ khách, rồi tâm trạng của người có nhà ven sông và cả tâm trạng của một anh lái đò khi đã có những ngày tháng làm anh lái đò thực sự ngay bến sông quê. Nhưng ký ức về con sông Ngàn Phố sao mà bộn bề đến vậy....
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất......
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết....
Đa phần, chúng ta đều nói là ta đang sống. Có người thì bảo, sống khác, tồn tại khác. Có người thì bảo đang sống, thực ra là đang chết dần mòn, mỗi ngày trôi qua là đời ta ngắn thêm một ngày. Lời hay (좋은 글) cũng có một bài nói về ý nghĩa của sống....
Cứ đến dịp Tháng Ba về là đất trời Hà Nội lại tinh khôi một màu muốt trắng hoa Sưa. Sắc trắng hoa Sưa làm cho Hà Thành trở nên yên bình một cách lạ lùng. Những bông hoa trắng, thanh tao, dịu dàng, nhỏ xíu, xốn xang lòng người như đang nhắc ta rằng ngày Valentine Trắng, ngày của tình yêu thương đáp......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 처변불경 처변불경 (處變不驚 處變不輕 - xứ biến bất kinh xứ biến bất khinh). Ở đây, xứ - nơi/chốn, biến - biến hóa, bất - không, kinh - lo sợ, khinh - coi thường....
Thuở nhỏ, có đến mấy lần tháng ba mưa bụi, u tôi dẫn tôi đi theo phường hội. Tôi biết câu “Tháng Tám giỗ cha, tháng Ba giỗ mẹ” từ ngày ấy. Chỉ không hiểu sao người đời lại gọi Bà chúa Liễu là Thánh Mẫu…...
Khác với các thành phố biển miền Trung như Đà Nẵng, Nha Trang… với du lịch thương trường ồn ào, Quy Nhơn lặng lẽ, hoang sơ theo cách của riêng mình. Khách cứ đến, cứ đi, không ồn ào náo nhiệt. Quy Nhơn như một cô gái mới lớn, hồn nhiên, vô tư. Quy Nhơn cũng giống như một ông già trải đời, trầm tư,......
Tan vỡ trong tình yêu cũng đáng buồn nhưng tan vỡ hôn nhân thì thật đáng sợ. Người ta ra đi khỏi cuộc đời ai đó và hệ lụy của nó là không ít. Nhất là, sau cuộc hôn nhân là những đứa trẻ ra đời và những tổn thương không bù đắp nổi. Câu chuyện sau là một câu chuyện có thật, đã làm tôi rơi nước mắt......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!