- Sáng tác mới
Thái Bình, quê hương tôi sau mười mấy năm gặp lại. Bỡ ngỡ, vui mừng khôn xiết. Những con đường mới mở lượn cong, mượt mà cho sức sống tỏa muôn nơi. Mặt đường mịn, chất lượng cao. Giữa hai luồng là những hàng cau, cao...
Cò Bé nuôi một chú sáo đen mỏ vàng từ khi còn lông sữa non bấy. Chú chưa biết mổ. Mỗi khi cho ăn phải dùng tay bóp mỏ cho thức ăn vào sâu trong miệng. Chú mới nuốt được....
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Những người yêu thơ, nhiều người biết đến thi nhân dị nhân Văn Thùy. Quê ông ở Hưng Yên nhưng vì say thơ, ông trôi dạt bất cứ phương nào, miễn là được dãi bày niềm đam mê của mình...
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,...
Bao năm rồi tôi không gặp bạn? Đôi mắt nào vẫn tròn lung linh sáng Chiếc răng khểnh, nụ cười tươi duyên dáng Sóng xô về, nỗi nhớ mênh mang. Tuổi thơ nào mình đến lớp dênh dang Con đường làng, tre xanh, đất trắng Nắng thu vàng, thơm như thị chín...
Mẹ tựa cửa nhìn theo Đồi chè hiu hiu gió Mấy năm rồi vẫn thế Hết kỳ nghỉ con đi Quẩn quanh chẳng nói gì Nghèn nghẹn chào không rõ Ngõ mòn chân thuở nhỏ...
Mấy năm rồi vẫn đồng đất ấy thôi Cây lúa gặt đi, hạt đay gieo xuống Mương máng loi thoi xanh rì rau muống Con cò bay xao xác lũy tre làng Mẹ vẫn ngồi bên cửa nhà ngang Vệt chân chim chìm vào khóe mắt...
Sáng nay thu có gì vui lạ Nắng mơn man vuốt ve cành lá Chim véo von đùa vui muôn ngả Gió thơm nồng nàn Bún, phở, bánh bao. Cà phê nâu, Sữa đường khua lách cách...
Tôi là anh lính phục viên Một tay gửi lại ở trên Cao Bằng Về trường học tiếp mấy năm Tình cờ gặp một búp măng mới vào Da em trắng, dáng em cao...
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Thấy bóng trăng tròn trong khóm mây Mời trăng xuống cạn chén men này Những lời tri kỷ xin cùng tỏ Trăng chếnh choáng rồi… Ta cũng say...
Mấy năm rồi, nay trở lại Sầm Sơn. Gió vẫn ngọt, nắng vẫn vàng rờ rỡ. Biển vẫn xanh, sóng cồn lên nỗi nhớ Yên ả những cánh diều, Biển gọi mãi, người ơi!...
Trong cuộc sống hàng ngày, chữ Phúc (còn gọi là Phước) được coi là biểu trưng của sự may mắn, vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc. Người xưa coi chữ Phúc là chữ Thánh Hiền, chữ của Thần, có nội hàm rất uyên thâm....
Mấy năm trời gián đoạn Kết nối Jan & Essa Hôm nay gặp người bạn Mới hay Jan mãi xa... Lòng tôi đầy thương xót! Nhớ nhung tới ông bà...
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Không hiểu sao hễ cứ tắt ánh mặt trời là lòng lại thấy bồn chồn muốn trở về nhà, dù biết chắc mình sẽ là người đầu tiên mở cổng. Giờ này, cầm chắc con đi học thêm vẫn chưa về, còn chồng thì đang cụng ly với mấy ông bạn vàng ở một quán cóc nào đó....
Tôi vào thành phố Hồ Chí Minh dạy học, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo, thấm thoắt nay đã tròn ba mươi năm. So với tuổi đời ba trăm năm của mảnh đất bốn mùa xanh cây lá và rực vàng nắng gió này, khoảng thời gian đó...
Câu chuyện tôi đọc được Từ một người thợ săn Thuật lại mấy năm trước Điều khiến ông ăn năn... Lần ấy họ lên núi Săn một bầy sơn dương Với mánh khoé đen tối Dồn thú vào cùng đường...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!