- Sáng tác mới
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ....
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Đó là bức tranh vẽ tay trên giấy dán tường trang trí trong phòng Đại lễ hội của Salinda. Bức tranh thể hiện một cảnh dưới đáy Đại dương. Những san hô, những ốc sò, và trọng điểm là những đàn cá đang di chuyển. Vẻ mềm mại sinh động của từng con cá là tài hoa của bàn tay nghệ sĩ....
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh......
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Tuổi sáu mươi - ngôi trường em vẫn trẻ! Ăm ắp tiếng cười, náo nức môi xinh, Nghe ríu rít những tâm tình tuổi trẻ, Tiếng thầy cô tha thiết - lối đi về!...
Mùa xuân đã đến. Trên cánh đồng, trong lúc các chị lúa Nếp Hương khoe với nhau những tấm thân thon thả, những cánh tay mềm mại thì Nông Nghiệp 8 buồn lắm. Nó thấy tủi thân. Nó oán trách ai đã đem cấy nó vào đây, không biết vô tình hay hữu ý. Rồi nó lại tự giận mình có vóc người lùn tịt và béo mập....
Em muốn gì? Nơi quán trọ trần gian Khi cái lợi cái danh… Em đều có thể! Cả chút tình chốn vô thường nhân thế Những đắng cay xen lẫn với ngọt ngào....
Tôi vừa kết thúc cuộc hành trình ba ngày tour du lịch Miền Trung cùng các bạn đồng nghiệp với rất nhiều những trải nghiệm thú vị, những cung bậc cảm xúc thật khó quên. Mỗi tấm ảnh là một kỷ niệm giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn về những nơi mình đã đi qua......
Rượu ngon chén ngọc dạ quang Kề môi toan uống, kèn vang, lên đường Say nằm ở chốn sa trường Chiến chinh về lại quê hương mấy người!...
Sáng mùng 4 tết năm 2006 tôi đang ngủ nướng thì chuông điện thoại reo, tôi lười biếng cầm lên vừa a lô, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thầy cô đang lên nhà em!”...
Mây mỏi gối tựa lưng vào vách núi Tà Đùng nghiêng, xanh thẳm giữa nền trời Ảo mờ sương giăng bủa khắp nơi nơi Vầng gió mát đong đưa cười vẫy gọi......
Gần 30 năm dạy học của tôi, bao thế hệ học trò đã chia xa như những đàn chim đã tung cánh bay vào với cao rộng cuộc đời nhưng cũng có em lại phải chịu số phận nghiệt ngã, đây thương cảm....
Trần Nguyên Đán (1325 – 1390) hiệu Băng Hồ, là tôn thất nhà Trần, dòng dõi Chiêu Minh vương Trần Quang Khải. Làm quan tới Tư đồ dưới thời các vua Trần Nghệ Tông, Trần Duệ Tông và Trần Phế Đế, tước Chương Túc quốc thượng hầu....
Mãn Giác Thiền sư (1052 - 1096) là một vị cao tăng sống ở thời nhà Lý. Chuyện rằng, trước khi viên tịch, ông đã đọc cho các đệ tử nghe bài kệ (kinh kệ), nguyên tác bằng chữ Hán, phiên âm như sau:...
Cuộc sống chính là kết quả của những lựa chọn. Có câu rằng, bạn chính là tác giả của cuộc đời mình. Bản nhạc cuộc đời ấy hay dở thế nào, giai điệu trầm bổng ra sao, vui buồn như thế nào… là do bạn quyết định, do bạn sáng tác ra. Bạn có quyền chọn niềm vui cho ánh mắt của mình mỗi sáng mai thức dậy.......
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Tôi đọc tập Tản văn “Tản mạn miền sương khói” của Trần Huyền Tâm vào những ngày đầu xuân, trong tâm trạng của một người vừa rời xa cái rét căm căm, mang theo bao nỗi nhung nhớ bâng khuâng về Hà Nội; mang theo những xao xuyến sắc hoa rực rỡ của triền bãi đá Sông Hồng về với phương Nam ngập tràn nắng......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!