- Sáng tác mới
Tôi biết nhà thơ Bùi Thanh Huyền từ thuở chị 13 tuổi, thuở chúng tôi cùng là “Búp trên cành” trong vườn ươm của Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Ấn tượng trong tôi lần đầu gặp chị mãi là hình ảnh chị mặc áo hoa, mái tóc mây bồng được bím buộc gọn gàng hai bên....
Thu đã về bên ngõ Nhịp thở gió chuyển mùa Ngập ngừng gót sen nhỏ Tâm hồn thả gió mây Gạt mái tóc xõa bay Nụ cười buồn chợt tới Hồn bâng khuâng diệu vợi...
Tôi sẽ hát bài ca giã biệt Đất Thanh Sơn lắm suối, nhiều đèo Với nỗi niềm thương mến khôn nguôi Gửi lại đất, mảnh hồn tôi chân thật...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Gửi lại nhé, giảng đường xanh mơ ước Tiếng đời vang náo nức qua phòng Đường đi học bước chân dài khát vọng Nghe bác tài gắt gỏng lúc nhờ xe...
Sáng hè lạc bước đến một miền Bằng lăng nở, không gian tràn sắc tím Bỗng thấy dâng trào niềm thương mến Hết mình, bằng lăng nhuộm cả ta!...
Xin cứ khóc! Dẫu biệt ly đau đớn, Khi dịch ôn không phân biệt dại khôn! Khi bão ác cuốn phăng đi tất cả, Lũ khuất oan nhấn mọi lối sinh tồn!...
Tuổi mười hai em đến mái trường này Mắt biếc, tóc mây, nụ cuời bỡ ngỡ Tâm hồn mở tinh khôi như trang vở Ghi nốt nhạc đầu đời của Tuổi Thần Tiên...
Có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng tính nhân văn cao cả của THÁNG BA THƯƠNG MẾN là sợi chỉ đỏ xuyên suốt không chỉ từ đầu đến cuối tập thơ CÒN ĐANG ĐÀN BÀ mà sẽ xuyên suốt thế giới thi ca của nhà thơ Ánh Tuyết. Bài thơ có vẻ đẹp vô cùng kỳ ảo về một vùng quê nghèo áo cơm nhưng giàu nhân......
Hoa gạo ơi! Đừng kiêu hạnh đỏ bời bời như thế Cả gan châm lửa đốt trời Trời ở cao xa lắm Lửa lại rơi cháy mình đấy thôi. Là vô cùng thương mến Tháng Ba ơi!...
Có một không gian luôn luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm hè tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày xanh rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời tươi!...
R.Tagore - thi sĩ Ấn Độ từng viết: “Em thế nào thì cứ thế mà đến”, nghĩa là người ta luôn cần nhau ở sự chân thành, giản dị. Những gì chân thành nhất từ trái tim bao giờ cũng đọng lại lâu dài trong lòng người. Thơ Biên Linh đã gợi cho tôi những xúc cảm ấy....
Năm 2002, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 12A8. Lớp này do 2 lớp 11B1 và 11B2 nhập lại với sĩ số 35 em. Hầu hết học sinh lớp tôi học hệ bán công vì điểm đầu vào chưa đủ học hệ công lập. Nhiều em lớn tuổi hơn so với các bạn cùng lớp (Do hoàn cảnh khó khăn nên việc học bị gián đoạn. Cũng có em ham......
Có một không gian luôn luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm hè tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày xanh rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời tươi!...
Bên bờ dương liễu óng như tơ Dừng bẻ một cành, thiếp muốn nhờ Chỉ ngọn gió xuân là luyến tiếc Ân cần thổi lộng ống tay thơ....
Nếu một ngày giữa dòng đời hối hả Mệt mỏi dặm dài, em hãy trở về đây Khoảng trời này chim hót, mây bay Gió tinh nghịch buộc tóc em vào nắng Giữa trong xanh, êm đềm tĩnh lặng Ngày xưa lại về, xoa dịu hồn em....
Bản đồ nước mình viền một màu xanh Màu của biển, mặn mòi vị biển Con sóng táp bờ nhiệt cuồng thương mến Bờ cát mịn màng đợi sóng đến thương yêu....
Em trở về với ký ức ngày xưa Hoa gạo tháng 3, bời bời thương nhớ Đêm Hà Nam, nồng nàn trăng thở Nỗi khát khao, cháy bỏng tim mình....
Trong những gương mặt sáng giá về thơ của Nhóm các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tuyển chọn đào tạo (khóa học đầu tiên của cả nước) từ 1976 đến nay, Nguyễn Thúy Hằng là gương mặt thơ dịu hiền đến mong manh, duyên dáng, nhẹ nhàng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!