- Trang thơ
Hoa xứ Mường
Ngoan chày đấm gọn mặt chiêng tiếng tròn mây mẩy ngả nghiêng trai mường Cồng chiêng thả giọng xanh dương lúa ngô ấp bẹ nghén mường phồn sinh. Nắng hồng má ún đồng trinh
Quê hương II
Quê hương tôi là cánh đồng lúa chín Vàng chân đê tới xa tít chân trời Quê hương tôi là những giọt mồ hôi Đọng trên má, trên vai gầy của mẹ Là tiếng sáo diều vi vút ngọn tre
Cơm và Phở
Đàn ông kỳ cục lắm Sẵn "Cơm" , "Phở " vẫn thèm! Hoa đẹp, mình còn ngắm Họ tiếc gì lời khen? Đàn ông mê phụ nữ Vốn bản chất giống nòi Phần tò mò, thích thú "Của lạ", cũng muốn coi...
Thỏ thẻ với nàng thơ
Mải mê với đồng hồ sơ suốt ngày quên mất Nàng thơ của mình Nàng buồn nên cứ lặng thinh Thơ ơi, ta chẳng vô tình thế đâu Bên nhau biết mấy bể dâu Buồn vui mình vẫn có nhau cơ mà
Ngày hoa tàn
Sư ơi! Đóa hoa kia Tự biết nở, rồi tàn Mà sao nỗi nhớ trong con Cứ còn hoài không dứt Hãy xem này, ngốc ạ Chẳng trách họ nói con Còn chẳng bằng một đóa hoa
Viết giữa buổi sáng
Đằm mình trong đống hồ sơ Bao nhiêu thân phận đang chờ phán xem Lòng ta trĩu nặng nỗi niềm Hồn như lạc giữa một miền chiêm bao
Được mất
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng