
- Trang thơ

Viết ở Cổ Loa
gốc đa già khỏa rễ soi trong Giếng Ngọc người quên áo lối cỏ may người cởi nhẫn trao nhau người như sông đi mãi về đâu phong rêu bùa chú ngày ngày mây trắng bay
Kệ
Khi bầu trời tăm tối Thì bạn chớ có phiền Trên cái tăm tối ấy Là mặt trời, thường nhiên Cái che tầm mắt bạn Chỉ cao mấy chục cây Nhưng mà vượt lên đấy Là ánh nắng tràn đầy
Nghĩ vụn trên tàu
Làm phát Bu - san hành Lên tàu đảo mắt nhìn quanh Chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ Lim dim đếm tiếng ray rung Cảnh vút qua tựa như ảo ảnh Cũng nhà, cũng núi, cũng đồng xanh Mà sao thấy chẳng gì khác lạ Hay chăng bởi họ giống mình?
Em có đợi anh?
Khói lam chiều sao khoé mắt cay cay Sương giăng phủ cả một miền thương nhớ Bước chân lạc cả một đời bỡ ngỡ Lỡ đi rồi bến bãi có chờ mong Anh trở về em có đợi anh không
Tìm
Cứ ngỡ rằng đã quên Nhưng thực là đang nhớ Cứ ngỡ rằng là gió Mà thực lại là mưa Cứ ngỡ là giữa trưa Lại đã là đêm tối Cứ ngỡ là người đợi
Về quê
Hôm nay ta về ngõ nhỏ Đường xưa hoá phố lâu rồi Hàng xoan ta trồng trước ngõ Bây giờ đã hoá hư vô Hôm nay ta về với nhỏ Bài thơ nét chữ nhạt nhoè Heo may rớt vài bông khế Âm thầm vướng nhẹ bờ vai
Vô đề
Sao bất chợt như chân chồn, gối mỏi... Thấy dòng đời qua sương khói mênh mang! Ta thả hồn theo làn gió đi hoang, Trôi vô định giữa mơ màng, hư ảo…



