
- Trang thơ

Nơi trời cao xanh thẳm
Một ngày trời thật xanh em biết đời mình có anh một chiều trôi bình yên sông sâu thuyền tình mong manh Tình yêu như gió cuốn đưa ta về bên nhau tình yêu theo năm tháng đốt mặt trời thành than
Xa
Người đã đi rồi xa thật xa Núi cao che khuất dặm quan hà Chỉ còn sương khói thay nỗi nhớ Phảng phất đâu đây lúc chiều tà. Cất bước đi rồi mãi mãi xa
Đánh cắp mùa đông
Có người thầm tiếc mùa Đông Mà ai vô tình đánh cắp Mùa Đông mưa phùn gió bấc Sương bay trắng cả lối về Có người luyến tiếc con đê Đông về tím hoa ngũ sắc Trăng vàng loáng nghiêng nước bạc
Hai kỳ Noel
Anh trở lại...với mùa Noel trước, Bên Giáo đường anh dìu bước chân em... Tiếng kinh cầu chợt thánh thót vang lên, Nghe da diết một nỗi niềm thương mến ... Say sưa hái nụ hôn đầy lưu luyến
Noel buồn
Noel buồn.... vương nỗi nhớ không tên Gió lưa thưa, mây hờ hững buông rèm. Chiều tắt nắng đợi màn đêm bao phủ, Những Thiên thần đang say trong giấc ngủ Chợt tỉnh giấc nồng, chờ Đức Chúa giáng sinh...
Gặp anh
Gặp anh vừa tuổi hai mươi Mắt xanh, xanh cả góc trời! Khi màn đêm buông lơi Là lúc em chờ đợi Anh đến chơi Lời hát thì thầm Nồng nàn thơm, vòm thông lá rủ.
Đông có về cửa sông
Lẽ nào đông vẫn còn xa Dùng dăng con nước vào ra lững lờ Đòng đưa lên xuống hững hờ Ì èo sóng vỗ làm bờ thêm đau Thèm trông thấp thoáng con tàu



