- Trang thơ
Nghe
Tóc em Quên nghe gió thổi Ngân rung tiếng hát của trời Khúc nhạc ùa ra từ đất Thanh âm dập dìu lứa đôi Tay anh Không nghe thác nói
Nghệ thuật bắc cầu
Vàng một thủa, tuổi thơ trôi vội vã Xanh một thời, nhung nhớ để trong tim Trắng một khoảng không, bồng bềnh mây ước vọng
Không đề
nước trộn mình trong mây gió xoáy đầu xuống biển mặt trời giòn trong cát trăng lửng lơ giữa trời tưới một màu xanh tươi dịu cơn nồng mùa hạ mát lòng người ... chốn trăng ...
Nợ nhân gian
Nợ mẹ cha ơn dưỡng dục sinh thành Tình biển lớn nghĩa trời xanh hy vọng Những bước đầu đời chân ta lẫm chẫm Lưng cha còng tóc mẹ phủ mờ sương Nợ nhân gian một kiếp sống vô thường
Người yêu cũ
Người ta yêu người Vì người ta yêu mình Yêu diết da mình Nên yêu người da diết Yêu sự sống nên yêu luôn cái chếtnHồn người yêun Xây mộ ở trong tim
Đến Đông Hưng
Anh đi tìm em Giữa Đông Hưng lúa xanh thì con gái. Cứ lấn quấn, cứ đắm say, mê mải Sương mờ giăng ngăn cả lối anh về. Đến Đông Hưng bao mong ước bộn bề Về Đông Các hội vui đêm rối nước,
Huế và em
Huế ẩn hiện trong tôi là em đấy Em lẫn vào trong Huế để tôi mơ, Những triều đại rơi dần vào quên lãng Em hồn nhiên cho trẻ lại cố đô. Em hồn nhiên để Huế thành thơ Thoáng mơ mộng cho lòng thêm nhớ. Chiều cứ nắng và ngàn thông cứ gió