
- Trang thơ

Giao mùa
Không còn gay gắt nữa hè ơi Mây trắng đã bay ở cuối trời Thu đã dịu dàng nơi góc phố Hàng hoa cúc đã góp vàng tươi Mùa cưới, mùa yêu đã đến rồi
Tiếp hiện
Tiếng trống di quan nổi Sau khi mắt nhòe đi Con chật vật ghìm cơn nức nở Dẫu nhớ về hải đảo tự thân Hay nghĩ đến vô thường
Im lặng chiều
Cớ gì câm nín thinh không Hàng cây im gió, bến sông lặng đò Âm u bằn bặt câu hò Mờ xa lối cũ dẫm dò dấu chân Thương nhau chưa được một phần
Nhạt
Hình như muối bây giờ ít mặn Biển xanh ơi nhạt tự khi nào Ừ nhỉ xa kia Thu không thẳm Mây xám đùn mỗi lúc thêm cao
Nỗi đau chia ly
Giữa đồng cỏ hoang vắng Cằn cỗi và gồ ghề Một Kanguru mẹ Đang hấp hối não nề... Nó cố dồn sức cuối Níu lấy bàn chân con
Tự họa
Mùa Hoa Điệp Vàng tôi vào Nam Thao Thức Nỗi Niềm Quê, Đất Vuông Tròn Nhớ Cộng Nhớ cháy ngang trời Tro Bụi Vẽ Tuổi người trên Mộ Chữ văn nhân...
Đám giỗ
Đám giỗ gặp gỡ cháu con Anh em ruột thịt mãi còn bên nhau Không nhiều thịt cá thì rau Thương nhau dẫu bạc mái đầu vẫn thương



